Chương 15: Thần tượng Thái Lan có “gà” to (*)
(*) Nguyên văn 大鸡鸡 (gà to) 鸡鸡 /ji ji/ đồng âm với cái JJ của nam ấy.
Biên Nhan cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá nhỏ lẻ loi giữa mênh mông biển lớn để mặc gió to sóng cả nuốt chửng.
Chẳng hề thương hương tiếc ngọc!
Ban đầu cô còn có thể cắn răng tự thuyết phục mình được làm nhiều lần thì sẽ lời, kết quả chưa được vài phút thì cô đã bắt đầu chịu không thấu. Âm đạo truyền đến cảm giác bị ma sát rõ rệt, nhụy hoa bên trong không ngừng co rút, mà thế tấn công của Đàm Dận không hề giảm xíu nào, cô không biết hóa ra sức anh khỏe đến vậy: “Xin anh... chậm... chậm một chút... Ưm...”
Sao Đàm Dận còn chưa bắn nữa.
Không phải nói trai tân chỉ cần mấy giây là bắn sao? Toàn lừa đảo.
Cô nhanh chóng đổ mồ hôi nhễ nhại, Đàm Dận xoa nắn thân thể mềm mại không xương của cô trong lòng. Theo những cú va chạm mạnh mẽ của anh, Biên Nhan luôn có ảo giác mình có thể sẽ tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Cô thật sự vừa đau vừa thoải mái, kích thước vật nam tính của anh quá lớn, âm đạo sắp bị cọ đến trầy da, nhưng bị đâm mạnh và sâu như thế thì cô lại cảm thấy rất thỏa mãn và sung sướng.
“Toang rồi toang rồi...” Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hoảng hốt đấm tay vào lưng của anh: “Mau dừng lại, mau dừng lại...”
Đàm Dận bị cô đấm thì kêu lên một tiếng, tức giận hỏi: “Cái gì toang hả?”
Biên Nhan bật khóc: “Anh quên mang bao rồi kìa!”
“...”
Thân mình Đàm Dận chợt cứng đờ, khó khăn lắm mới lấp kín vào bên trong cơ thể cô.
Biên Nhan rơi nước mắt lã chã: “Mau rút ra đi...”
Đàm Dận thử nhúc nhích, nhíu mày ôm cô, áy náy nói: “... Đợi anh một chút, anh sắp bắn rồi.”
Biên Nhan sợ hãi liếc nhìn xuống dưới, đầu tiên là thấy cơ bụng tám múi đều đặn của anh, bên trong không có một tí thịt thừa nào, mướt mồ hôi trông quyến rũ cực. Vật to lớn cứng như sắt của anh đang đâm vào trong cơ thể của cô, nơi giao hợp của hai người rất sát sao, miệng huyệt căng đến cực hạn, bên trong nóng sắp chảy ra rồi.
Đàm Dận dùng ngón cái lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, dịu dàng nói: “Đừng khóc, anh sẽ không bắn vào trong đâu.”
Anh nâng mông cô lên, khó nhọc rút cây gậy đã sưng to thành màu đen ra ngoài từng chút một, những cánh hoa ẩm ướt hồng hồng bên trong kia còn không biết điều cứ quấn lấy giữ anh lại, gân xanh trên trán Đàm Dận càng giựt mạnh hơn: “Đừng cắn, thả lỏng.”
Quy đầu to lớn rốt cuộc cũng hoàn toàn thoát khỏi miệng huyệt, bên trong cơ thể Biên Nhan trống rỗng, cô không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Đàm Dận sầm mặt nhảy xuống giường, nhanh chóng tìm một cái “áo mưa” có size thích hợp ở tủ đầu giường, dùng răng xé vỏ sau đó vội vàng đeo vào gậy thịt của mình.
Động tác của anh khá nóng vội, mới vừa đeo vào được một chút xíu, móng tay không cẩn thận sượt qua côn thịt nhạy cảm, trước mắt lập tức hiện lên ánh sáng chói lòa.
“...”
“Áo mưa” hứng lấy tinh dịch không sót một giọt.
Biên Nhan đưa mắt