Chương 20: Diễn thử
Cô đứng yên không lên tiếng.
Đàm Dận hơi cong môi: “Em không muốn à?”
Một lát sau Biên Nhan mới đè thấp giọng nói: “Bảo bối, anh chủ động quá làm em sợ.”
“Không sao, vì cuộc sống, hy sinh một chút cũng là điều khó tránh khỏi.”
“...”
Đàm Dận ngoắc tay với cô, ý bảo cô đến gần một chút: “Tới đây cùng nhau học thoại nào.”
“Không cần đâu, em là tác giả, tất cả lời thoại của người và vật trong kịch bản em đều thuộc nằm lòng.”
“Vậy sao?” Anh không quá tin tưởng, dù sao thoạt nhìn cô cũng không thông minh cho lắm.
“Đương nhiên rồi.” Biên Nhan tự tin ưỡn ngực.
Vì vậy, ở dưới ánh đèn một mình Đàm Dận thầm đọc lại lời thoại trong kịch bản, hình tượng nhân vật nam chính khá cao ngạo và lạnh lùng, là kẻ chưa nói được hai câu đã bắt nữ chính làm chính sự, câu văn cũng khá ngắn gọn, cho nên học thuộc rất nhanh.
Anh nhắm hai mắt nhớ lại nội dung kịch bản trong đầu một lượt rồi mới chậm rãi mở ra: “Bắt đầu đi.”
“Hả, được được.” Biên Nhan vội vàng mở DV bắt đầu ghi hình.
Câu đầu tiên là Đàm Dận nói, trong quá trình chờ đợi cô lại bất chợt khẩn trương.
Người kia đứng dậy khỏi ghế một cách ưu nhã và thong dong, toàn bộ khí chất và thần thái đột nhiên thay đổi, sự u ám và lãnh đạm lan tỏa giữa hàng lông mày, giọng nói hoàn toàn không nghe ra sự không vui nhưng nội dung câu nói lại đầy uy hiếp: “Anh nhớ anh đã nói, anh rất ghét em tiếp xúc với người này nhưng em vẫn cứ mời anh ta về nhà.”
Trái tim Biên Nhan đập thình thịch, cô không dám lơi lỏng: “Tôi đã giải thích rõ nguyên nhân, tôi không muốn nói lại lần thứ hai.” Cô cười cười: “Huống chi Mạnh Nam Thừa à, có cái góc nào trong nhà mà anh không lắp máy giám sát? Tôi làm gì có cơ hội làm chuyện gì với anh ấy?”
Đàm Dận vuốt tóc cô: “Đừng dùng thái độ này nói chuyện với anh.”
“Thái độ?” Cô đảo mắt, cười tự giễu: “Là tôi không tốt, tôi không nên làm anh mất vui, bây giờ tôi sẽ đưa anh ấy ra ngoài ngay.”
“A Du...” Anh nắm chặt bả vai cô: “Tại sao sau khi anh khỏi bệnh, em lại trở nên lãnh đạm như vậy... Khi đó anh cứ điên điên khùng khùng, tiểu tiện trước mặt mọi người cũng không biết, chỉ có em không xem thường anh, không chê anh bẩn...”
Má ơi, câu từ đoạn này dài vậy à, may mà trí nhớ Đàm Dận tốt...
Cô im lặng vài giây mới lại nở nụ cười trên môi: “Có thể là thời gian gần đây công việc quá mệt mỏi, không chú ý đến anh, em rất xin lỗi.” Cô vỗ vỗ mặt anh, dịu dàng: “Anh rất tốt, em sẽ không chê anh bẩn.”
Con ngươi của anh co lại.
Cô tránh tay anh, xoay người vặn nắm cửa.
Anh nói: “Chúng ta đã lâu chưa làm rồi.”
A ha.
Cô nói: “Bác sĩ đề nghị là nên ngừng thuốc nửa năm rồi lại nghĩ đến chuyện có con.”
“Anh làm với em không chỉ vì muốn có con.” Tay anh lần mò theo cổ áo luồn vào trong ngực cô: “Anh chỉ đơn giản là muốn làm em thôi.”
Động tác này có trong kịch bản, cô chỉ có thể nhịn.
“Ha ha.” Trong kịch bản không có ha ha, câu ha ha này là tự cô thêm vào.
Sự yên lặng lan tỏa khắp bầu không khí.
Đàm Dận dùng sức bóp ngực cô.
Cô kêu lên một tiếng, nghiêm túc suy nghĩ khúc sau nên diễn thế nào, kết quả là bí quá không nghĩ ra.
Ầy, vừa rồi không nên nói khoác không biết ngượng mồm.
Thế nhưng không sao, là nguyên tác giả, bảo cô ngẫu hứng phát huy không phải chỉ là chuyện nhỏ trong vài nốt nhạc sao: “Cái đó... Nếu anh thật sự lửa dục khó kiềm, em không ngại anh lại ra ngoài tìm phụ nữ khác như trước