Chương 23: Ghen
Phương Đồng nhấc chân ngắn lao nhanh tới ôm lấy anh ta, hai mắt ánh lên vẻ sùng bái: “Woa, sư phụ đã tới rồi, vì gặp anh mà em đã vòi ba rất lâu rất lâu thì ba mới chịu dẫn em tới đó.”
Bị vận tốc ánh sáng kia làm mất mặt, Biên Nhan ho khan một tiếng, ai mà ngờ một đứa bé lại có trí nhớ tốt như vậy.
Tiết Ngôn sờ đầu cậu bé, ánh mắt chuyển sang Biên Nhan thoáng dừng nửa giây, tiếp đó là người đàn ông bên cạnh cô.
Hôm nay anh mặc một cái áo hoodie màu trắng, vóc người gầy gò, mặt mày sáng sủa, tình cờ làm sao đúng lúc đụng hàng với áo của Đàm Dận.
Đôi mắt Biên Nhan chuyển vòng quanh hai người, thế nhưng trong lúc nhất thời không phân biệt nổi ai mặc đẹp hơn ai, đều là “móc áo” (*) cả, mỗi người mỗi vẻ.
(*) móc áo: là mặc thế nào cũng đẹp, mặc gì cũng được, không cần nhìn mặt cũng có thể nổi bật.
Biểu hiện của Tiết Ngôn không mấy thân thiện, cô thầm nghĩ không ổn, ấn tượng đầu tiên quan trọng cỡ nào chứ. Người hẹp hòi như anh ấy sẽ để ý chuyện đụng áo rồi từ đó ghét Đàm Dận không chừng.
Đàm Dận đứng dậy, thong dong vươn tay: “Chào anh, Tiết tổng.”
Tiết Ngôn bắt tay với anh, ánh mắt không cảm xúc nhìn về phía Biên Nhan.
Dưới áp lực của anh, cô rề rà đứng lên, cười gượng hòa hoãn không khí: “Chào buổi tối, Tiết tổng.”
Nghe được cách xưng hô của cô, mí mắt Tiết Ngôn giật giật, liếc cô: “Đạo diễn Phương đâu?”
“Cơn nghiện thuốc lá nhập vào nên chắc anh ấy trốn vào khu hút thuốc rồi.”
Anh ta lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, không lâu sau đạo diễn Phương đã vội vội vàng vàng đẩy cửa vào: “Chúng ta bàn nhanh lên nào, vợ tôi kêu tôi mau mau dẫn con về nhà làm bài tập. Thằng nhóc thối này không làm bài tập toán về nhà đàng hoàng, cô giáo điểm mặt phê bình hai chúng tôi không nghiêm khắc với con em mình trước mặt cả đám phụ huynh đấy.”
Anh ta nói xong thì tức giận tóm lấy Phương Đồng, cốc một cái vào đầu nhỏ của bé.
Phương Đồng buồn tủi che đầu, nhỏ giọng nói: “Con làm ở đây không được sao ạ?”
Đạo diễn Phương nhét cặp vào trong lòng của bé, đẩy nhẹ bé một cái: “Cũng được, làm nhanh lên nào.”
Phương Đồng lòng tràn đầy mong đợi nhìn Biên Nhan: “Chị ơi, chị có thể ôm em làm bài không? Như vậy nếu em không biết thì có thể hỏi chị.”
Đàm Dận mỉm cười bóp gương mặt nhỏ nhắn của bé: “Trình độ văn hóa của chị không cao, mình có mấy đầu ngón tay cũng đếm không ra, mấy đề đó của em hỏi chị ấy cũng vô ích thôi, để anh dạy em ha.”
Biên Nhan: “... Trường học của chúng em rất khó thi vào đấy.”
Đạo diễn Phương rất hài lòng: “Vậy thì làm phiền Tiểu Đàm rồi.”
Vì thế trong lúc ba người gọi thức ăn, Đàm Dận đã ôm lão đại Phương Đồng không cam lòng đi để phụ đạo bài tập cho cậu bé. Hai cô bé nhân viên phục vụ mang thức ăn đi vào nhìn thấy toàn là trai đẹp thì đều tỏ vẻ “yêu quá đi à, em chết mất”.
Biên Nhan chỉ nghe anh giảng bài thì đã miệng đắng lưỡi khô rồi, chỉ số thông minh của Phương Đồng quả thật là một lời khó nói hết, không biết là di truyền từ ai. Cô cầm ly rượu vừa định uống thì đã bị Đàm Dận như mọc thêm con mắt thứ ba ngăn cản. Anh rót một ly nước ép trái cây tươi cho cô, sau đó đổi ly rượu trong tay cô đến trước mặt mình.
“...” Cô không nhịn được lẩm bẩm.
“Em đang nghĩ gì thế?” Đàm Dận hỏa nhãn kim tinh: “Lại lén lút thầm mắng anh à?”
Biên Nhan vội vàng phủ nhận, cô nhỏ giọng: “Sao vậy được? Em yêu anh còn không kịp nữa là.”
Vẫn là Tiết Ngôn đặt chai rượu tới trước mặt cô: “Đây là rượu Bellini của Đức chế biến từ đào, độ cồn rất thấp, em uống một chút không sao cả.”
Biên Nhan phụ họa: “Đúng đó nha, rượu này rất thích hợp cho con gái uống đó, hơn nữa rượu phẩm của em thật sự nổi tiếng gần xa, không tin thì anh hỏi Tiết...”
Khóe môi Đàm Dận hiện ý cười nhưng đáy mắt lại lạnh căm căm.
Biên Nhan ngượng ngùng đẩy chai rượu ra: “... Em không uống đâu.”
Sau đó sắc mặt Tiết Ngôn lại trở nên rất không tốt.
Cô âm thầm tức giận lật bàn, rốt cuộc là ầm ĩ cái quái gì thế hả!
“Trong hồ sơ nói