Chương 16: Cô gái này, em thật lắm trò
Suốt dọc đường Đàm Lạc Y không dám hó hé nhưng trong lòng đã khẳng định được vị trí của mình trong lòng Lục tổng nha
Về đến biệt thự, Lục Nghị Nhất bế cô đi vào nhà, Ngô quản gia nhìn thấy liền lo lắng chạy đến hỏi: “ Thiếu gia, Đàm tiểu thư làm sao vậy?”
“ Mau gọi Phong Cẩn đến đây, Y Y bị thương rồi” Lục Nghị Nhất để lại câu nói rồi bế cô lên phòng
Đặt Đàm Lạc Y xuống giường, anh đau lòng đưa tay chạm lên má cô, Đàm Lạc Y nhíu mày lại vì đau, trong đầu suy nghĩ “ Lạc Y ơi là Lạc Y, mày cũng tự đánh mình mạnh tay quá rồi đấy”
“ Rất đau sao?” Lục Nghị Nhất hỏi cô
“ Phải a, rất đau” Đàm Lạc Y tiếp tục diễn xuất, mếu máo với anh
“ Ngoan, Phong Cẩn sắp đến rồi” Lục Nghị Nhất trong lòng thật sự rất đau, anh không ngờ Trương Lộ Ngân bên ngoài yếu đuối mà lại ra tay mạnh như thế
Cửa phòng được gõ hai cái rồi mở ra, Phong Cẩn vội vã đi vào trên tay cầm theo hộp y tế
“ Làm sao vậy?”
“ Phong Cẩn, cậu xem Y Y giúp tớ” Lục Nghị Nhất chỉ vào bên má bị sưng đỏ của Đàm Lạc Y, hấp tấp
Phong Cẩn quan sát một hồi thì thở ra, làm anh gấp gáp muốn chết
“ Chỉ là vết thương ngoài da, bôi thuốc vào sẽ không sao nữa rồi” Phong Cẩn cẩn thận bôi thuốc vào bên má bị sưng của Đàm Lạc Y một cách tỉ mỉ
“ Sẽ không xảy ra vấn để gì chứ?” Lục Nghị Nhất trong lòng vẫn còn nóng như lửa đốt
“ Không sao đâu, ngày mai sẽ khỏi thôi” Phong Cẩn cười cười. Lần đầu anh thấy người anh em này của anh lo lắng như vậy đấy. Đúng là được mở mang tầm mắt nha.
Sau khi Đàm Lạc Y ngủ rồi, Lục Nghị Nhất tiễn Phong Cẩn ra cửa sau đó quay về phòng làm việc gọi điện thoại cho Dương Tử Hàm
“ Tử Hàm, cậu lấy đoạn camera lúc Lạc Y xảy ra chuyện gửi đến cho tôi ngay”
“ Được ạ”
15 phút sau một tệp video được gửi vào máy tính Lục Nghị Nhất, anh mở ra quan sát một lúc, cơ mặt bỗng nhiên dựt dựt lên mấy cái
“ Cô gái này, em thật lắm trò”
....
Sáng hôm sau khi mở mắt dậy, Đàm Lạc Y đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của người nào đó rồi
“ Anh.... Anh không ngủ sao? Nhìn em làm gì chứ?” cô bị chột dạ nha
“ Lần sau.... Anh không cho phép em tự làm tổn thương đến mình nữa.” Lục Nghị Nhất nhìn cô nói
“ Lục... Luc tổng, anh đã biết rồi sao?” Đàm Lạc Y e thẹn nhỏ giọng hỏi
“ Em còn hỏi anh???” Lục Nghị Nhất giả vờ tức giận
“ Lục tổng, em xin lỗi mà, không phải là em muốn thử thách anh đâu, mà vì cái cô Trương Lộ Ngân đó kể chuyện rất giống thật nên em.... Nên em mới...” Đàm Lạc Y vội vàng giải thích, cúi thấp đầu xuống nhận lỗi
“ Y Y, chả lẽ em nghi ngờ tình cảm của anh giành cho em sao?” Lục Nghị Nhất nhíu mày hỏi
“ Không có, em không nghi ngờ... Chỉ là... Chỉ là lúc đó...” Đàm Lạc Y không biết phải giải thích như thế nào. Cô biết cô sai rồi
Lục Nghị Nhất tức giận thật rồi, anh đi ra khỏi phòng Đàm Lạc Y, đóng cửa mạnh tay làm Đàm Lạc Y suýt thì giật mình ngã xuống giường
“ Giận gì chứ.... Em cũng không cảm thấy em sai nha, em chỉ muốn biết chắc chắn lời cô ta nói có thật hay không thôi” Đàm Lạc Y chu môi lẩm bẩm
1 tuần trôi qua rồi mà Lục Nghị Nhất và Đàm Lạc Y vẫn chiến tranh lạnh. Ngồi trong phòng làm việc, Đàm Lạc Y mông lung nhìn ra khung cảnh bên ngoài phòng làm việc, miệng cắn bút trầm tư suy nghĩ “ Rốt cục là mình làm sai hả ta???”
“ Tử Hàm, cậu nói xem cô ấy nghi ngờ tôi như vậy, tôi tức giận cũng không chịu tìm tôi nói chuyện” ở phòng làm việc, Lục Nghị Nhất cũng trầm tư không kém gì Đàm Lạc Y
“ Bác sĩ Phong, anh giải đáp cho Lục tổng giúp tôi với, chuyện tình yêu.... Tôi không rành lắm” Dương Tử Hàm gãi đầu cầu cứu Phong Cẩn đang trốn tránh ánh mắt
“ E hèm... Ừ thì... Nghị Nhất à, theo tôi nghĩ mình là đàn ông thì mình nên làm hoà trước” Phong Cẩn gặp bài khó liếc xéo Dương Tử Hàm một cái, khó nói
“ Hừ phải đi làm hoà trước sao??” Lục Nghị Nhất vuốt cằm suy nghĩ
“ Đúng vậy, Lục tổng tôi cũng có suy nghĩ giống như bác sĩ Phong” Dương Tử Hàm nhe răng cười hì hì
“ Vậy tại sao khi nãy cậu không nói?” Phong Cẩn quăng vào mặt Dương Tư Hàm cái gối tựa lưng
“ Bác sĩ Phong à, anh phải biết anh nói sai sẽ không sao, còn tôi mà nói sai có thể sẽ bị...” Dương Tử Hàm làm bộ dáng sẽ bị chết
“ Vậy phải làm thế nào mới được?” Lục Nghị Nhất hỏi
“ Thế này, Lục tổng anh nên.... Bla bla... Đó, làm như vậy chắc sẽ ổn” Dương Tử Hàm vạch ra một kế hoạch để giúp Lục Nghị Nhất làm hoà với Đàm Lạc Y
“ Không không, thay vì như thế thì hãy như vầy đi.... Bla bla...” Phong Cẩn nghe qua cảm thấy có chút sai sót nên góp ý bổ sung vào
“ Hmm... Hai người nghĩ Y Y là cô gái ngốc hay sao? Thôi để tôi tự nghĩ” Lục Nghị Nhất xua tay không tán thành
........
Buổi tối, Đàm Lạc Y ngồi trên cái xích đu được treo ngoài vườn, đọc sách chăm chú, Lục Nghị Nhất vẫn chưa về nhà. Giận dỗi chiến tranh lạnh đã đành, hôm nay còn bảo cô về trước nữa... Đàm Lạc Y phụng phịu, cũng may về nhà Ngô quản gia nấu một bữa toàn món cô thích, tâm trạng sau khi ăn xong liền tốt lên một chút.
Nghe tiếng xe chạy vào khuôn viên, cô biết Lục Nghị Nhất về, giả vờ không quan tâm, đột nhiên Lục Nghị Nhất xuất hiện trước mặt cô, gương mặt nhăn nhó
“ Anh làm sao vậy?” Đàm Lạc Y lo lắng đứng dậy hỏi anh.
“ Hôm nay anh rất mệt, rất muốn được nạp pin” Lục Nghị Nhất chủ động ôm Đàm Lạc Y
“ Cả tuần nay anh không cần cục pin này, sao tự nhiên hôm nay lại như thế?” Đàm Lạc Y nhịn cười, cô rất vui nha. Vòng tay qua ôm lại cái người mà cô đang nhớ nhung này
“