Rốt cục thì buổi chụp ảnh cũng đã diễn ra một cách xuôn sẻ, hôm nay không chỉ có Lục Nghị Nhất, Trương Lộ Ngân, Trương thái thái và Trương Huân ra mà Lục Nghị Nhất còn dẫn theo cả Đàm Lạc Y. Tuy Trương Lộ Ngân có chút bất mãn phụng phịu.
Đến phần chụp ảnh thẻ, Trương Lộ Ngân có chút hồi hộp, Trương Lộ Ngân muốn ảnh này đẹp nhất có thể. Trước khi chụp, cảm xúc có chút nghẹn ngào không nói nên lời vì vậy trong ảnh ánh mắt Trương Lộ Ngân có động nước, ảnh chụp cười rất tươi, nhưng ánh mắt có phần tiếc nuối. Trương thái thái và Trương Huân nhìn thấy được một phen đau lòng không thôi.
Tranh thủ lúc Lục Nghị Nhất không có ở đó Trương Lộ Ngân liền đến bên chỗ Đàm Lạc Y đang ngồi uống nước muốn ức hiếp cô
“ Mấy ngày qua Nghị Nhất anh ấy rất cưng chiều tôi, tôi muốn gì anh ấy cũng chấp nhận”
“ Ồ” Đàm Lạc Y căn bản không quan tâm cho lắm, đơn giản vì mỗi ngày anh làm gì đều nói cho cô biết, Đàm Lạc Y lờ đi Trương Lộ Ngân mà chăm chú nhắn tin với Hà Hy Hy
“ Anh ấy còn tắm cho tôi... Ưm.. Thì dù sao trước kia chúng tôi cũng đã... Ừm thì ân ái với nhau cô biết đấy!!” Trương Lộ Ngân vừa nói, vừa kéo dài âm thanh muốn Đàm Lạc Y chú ý đến mình
Đàm Lạc Y nghe thấy, tuy bề ngoài không có chút động thái nào nhưng tay thì siếc chặt lấy cái điện thoại. Đàm Lạc Y không phải là người dễ bị lây chuyển, nhưng những chuyện giữa Lục Nghị Nhất và Trương Lộ Ngân trước kia cô đều không muốn nghe...
“ Cô với Nghị Nhất ở với nhau lâu như vậy, chắc cô cũng đã biết được anh ấy siêu phàm thế nào rồi đúng không? Lúc trước tôi rất thích những giây phút đó”
“ ....” Đàm Lạc Y vẫn giữ im lặng, cô là đang hỏi thăm Hà Hy Hy của cô không rãnh quan tâm đến những chuyện thừa thải nha...
Ngồi nói luyên thuyên vẫn không thể lay chuyển hay chọc giận đc Đàm Lạc Y, Trương Lộ Ngân cũng hết hơi. Mà Lục Nghị Nhất cũng trở lại.
Phải mau chóng quay trở lại bệnh viện vì Lục Nghị Nhất sợ cơn đau của Trương Lộ Ngân lại tái phát, anh cũng phải đưa Trương thái thái về nhà.
Về đến bệnh viện, Trương Lộ Ngân ngủ thiếp đi nên Lục Nghị Nhất phải bế đi đến phòng bệnh
“ Lục tổng, em ra ngoài mua cháo cho Trương Lộ Ngân sẽ trở về liền, anh đợi em một lát nhé” Đàm Lạc Y đi cùng Lục Nghị Nhất vào phòng bệnh, giúp Trương Lộ Ngân đắp chăn xong xuôi, cô nói
“ Được, em đi đi, cẩn thận đấy” Lục Nghị Nhất nói với cô, cũng tiễn Đàm Lạc Y ra khỏi cửa
Chưa đầy 30phút Trương Lộ Ngân đã tỉnh giấc, không phải là cơn đau lại tái phát nhưng mà dáng vẻ ngày một yếu hơn, cơ thể cũng không còn sức lực nữa. Không biết vì sao mỗi ngày khi tỉnh dậy, Trương Lộ Ngân đều cảm thấy bản thân dần dần yếu đi, chắc có lẽ ngày ấy đã gần đến. Trương Lộ Ngân đưa tay chạm nhẹ vào Lục Nghị Nhất đang ngồi đọc sách bên cạnh, anh cảm nhận được, bỏ quyển sách xuống nhìn Trương Lộ Ngân
“ Nhất... Em muốn uống nước” Trương Lộ Ngân thỏ thẻ nói, cảm giác cổ họng khô rát khó chịu đến nơi
Lục Nghị Nhất mang nước đến, đỡ Trương Lộ Ngân ngồi dậy, đưa nước đến giúp Trương Lộ Ngân uống. Rồi lại giúp Trương Lộ Ngân nằm xuống. Lục Nghị Nhất định đi cất ly thì tay bị Thương Lộ Ngân nắm lại
“ Đừng náo, ngủ thêm chút đi” Lục Nghị Nhất muốn gạt tay Trương Lộ Ngân ra
“ Nhất... Anh có thể hôn em lần cuối không?” Trương Lộ Ngân hỏi, nước mắt không kìm được tràn qua khoé mi
Đàm Lạc Y mua cháo về, đứng trước cửa phòng bệnh nhìn thấy tình hình bên trong, cô cũng không muốn bước vào, chỉ tựa lưng vào tường, chờ đợi
“ Dạo gần đây tôi đã cố gắng hết sức chiều theo ý em muốn, em muốn ăn, muốn uống, muốn tôi ở bên cạnh,