“ Chị đây mấy năm không về nhà, đi chơi với chị một bữa mà hai đứa có gương mặt xấu xí thế ư?” Lục Tố Hân đi trước, quay lại nhìn thấy hai đứa em trai “ ngoan” Lục Nghị Nhất và Lục Tùng đi phía sau gương mặt nhăn nhó khó chịu. Làm cô cũng muốn mắng người
“ Dưa ép không ngọt” Lục Nghị Nhất nhún vai
“ Em còn rất nhiều việc phải làm nha, với cả...chỗ này thật trẻ con” Lục Tùng cũng dè biểu, chê ra mặt
“ Lúc nhỏ sao hai đứa không dè bỉu, chê này chê nọ thế này đi? Còn nhớ Lúc nhị thiếu gia e lên 7 ngày nào cũng năn nỉ chị dẫn em và Lục Tùng đến đây” Lúc Tố Hân chỉ thẳng vào cái mặt lạnh lùng của Lục Nghị Nhất, lên tiếng
“ Chị hai à, bây giờ em không phải lên 7, em sắp già rồi” Lục Nghị Nhất nhíu mày
“ Còn em, chiều nào đi học về cũng làm phiền chị, muốn chị dẫn đến đây chơi đu quay, không nhớ sao?” Lục Tố Hân gương mặt sắp khóc nhìn Lục Tùng nói
“ Thôi được, em đi chơi với chị” Lục Tùng nhìn thấy Lục Tố Hân rưng rưng có chút mềm lòng. Dù sao trong nhà Lục Tùng chỉ không ưa mỗi Lục Nghị Nhất, còn tất cả những người còn lại Lục Tùng đều để tâm
“ Còn em thì sao?” Lục Tố Hân quay sang nhìn Lục Nghị Nhất
“ Đi thôi” Lục Nghị Nhất thở dài, bỏ tay vào túi quần, đi trước, Lục Tố Hân mỉm cười khoát tay Lục Tùng đi theo
Nguyên một buổi sáng Lục Tố Hân luyên thuyên nói về chuyện lúc nhỏ của Lục Nghị Nhất và Lục Tùng, chỉ với mong muốn duy nhất là hai con người này sẽ làm hoà lại với nhau. Nhưng đáp lại sự cố gắng của cô, cả hai vẫn lạnh như tiền không có chút ý định muốn làm lành...
...
Từ sau khi rời khỏi Lục thị, Lục Tùng cũng có tự ra mở một công ty thiết kế, nhưng Lục Tùng không hề hay biết mình đã nuôi ông tay áo. Đến lúc công ty tung bộ sản phẩm đầu tiên ra thì bị lỗi lớn và còn có scandal ăn cắp ý tưởng của các tập đoàn thời trang lớn. Công ty nhỏ bé của Lục Tùng gặp sóng gió, bị các tập đoàn lớn thi nhau đưa đơn kiện. Hoàn cảnh nguy khốn sắp phá sản đến nơi, mà Lục Tùng không dám chạy đi xin sự giúp đỡ của Lục lão gia. Không phải Lục Tùng hèn mọn, nhưng nhờ sự việc này Lục Tùng mới nhận ra anh không có tài, cũng chẳng có cán gì chỉ có mỗi lòng tham xuất phát từ sự ganh tỵ.
Muốn độc chiếm Lục thị nên mới lập mưu hại Lục Nghị Nhất...
Lục Nghị Nhất tuy không ra tay cứu công ty của Lục Tùng, nhưng lại âm thầm tìm bằng chứng cứu Lục Tùng thoát khỏi kiện tụng. Kết cuộc, công ty phá sản, người mà Lục Tùng tin tưởng nhất bị bắt.
.....
Sau một ngày đi chơi ở khu vui chơi, Lục Tố Hân cảm thấy không có tác dụng gì lại kéo hai đứa em trai vào quán rượu
“ 8 năm trước, ba chị em ta đã say xỉn ở chỗ này một trận vì hai đứa không muốn chị ra nước ngoài” Lục Tố Hân ngồi xuống bàn mà 8 năm trước ba người từng ngồi, kỉ niệm lại hiện rõ trong đầu
“ Giờ thì chị đi bọn em cũng không lưu luyến đâu” Lục Tùng rút tờ khăn giấy lau ghế cho Lục Tố Hân, trên miệng còn cười rất đểu
“ Nhị thiếu gia, nó lại ức hiếp chị” Lục Tố Hân quay sang Lục Nghị Nhất bộ dạng ấm ức chỉ vào mặt Lục Tùng
Lục Nghị Nhất đưa mắt nhìn Lục Tùng một chút, Lục Tùng thấy ánh mắt nghiêm nghị kia nhìn mình thì có chút lạnh sống lưng nha... Lục Tùng nhún vai lắc đầu
Cả ba uống được mấy chai bia, Lục Nghị Nhất bỗng nhìn Lục Tùng, nghiêm túc nói
“ Lục Tùng, mày không biết mày rất vô dụng sao?”
“ Phải, Lục Tùng này rất vô dụng, tôi không có tài cán gì, cũng không xuất chúng giống như anh” Lục Tùng tu một lúc hết ly bia, gật đầu đồng ý, anh cũng tự biết điều đó mà
“ Là do mày không biết nổ lực học hỏi, nổ lực phấn đấu. Công ty mày mở, có rất nhiều lỗ hổng lớn vì vậy nên mới nhanh sụp đổ như thế” Lục Nghị Nhất lại tiếp
“ Tôi bất tài vô dụng đã thừa nhận rồi hà tất anh còn muốn sỉ nhục tôi?” Lục Tùng bất mãn, nhăn mặt
“ Không những bất tài vô dụng mà mày còn rất ngây thơ, rất tin người” Lục Nghị Nhất vẫn tiếp tục nói
Lục Tùng im lặng, tay nắm thành quyền. Trong lòng hắn cũng biết rõ bản thân mình như thế, nhưng ít ra Lục Nghị Nhất nên cho hắn chút mặt mũi chứ... Nói đúng rồi mà còn nói to như thế.
“ Năm nay đã 26 tuổi, cũng đã trưởng thành rồi chẳng lẽ vẫn chưa biết mình muốn làm gì hay sao? Còn làm những chuyện hại người hại mình?”
“ Lục Nghị Nhất, đủ rồi” Lục Tùng mất hết mặt mũi, nhào đến giáng một cú đấm vào mặt Lục Nghị Nhất,