Chương 6:
“ Tiểu Bạch, anh muốn ăn gì?” Đàm Lạc Y đẩy xe để đồ trong siêu thị, đi cùng là Tiểu Bạch
“ Cô chọn đi” Tiểu Bạch giành lấy xe đẩy nhìn xung quanh trong đầu đã đánh dấu những thứ cần mua
“ Được!” nói rồi Đàm Lạc Y đi trước, bỏ vào giỏ hàng nào là bánh kẹo, snack, còn có cả kem và nước ngọt
“ Ăn những thứ này nhiều rất không tốt” Lục Nghị Nhất nhíu mày
“ Tôi muốn ăn a... Lúc trước ở nhà họ Đàm, phàm là đồ ăn vặt tôi mua đều bị Đàm Lưu Ly ghét bỏ quăng vào sọt rác...” gương mặt cô tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt long lanh trong veo như mắt mèo nhìn anh
“ Được... được rồi” Lục Nghị Nhất nhìn bộ dáng làm nũng đáng yêu của Đàm Lạc Y không nhịn được đưa tay xoa đầu cô, thoải hiệp.
Đàm Lạc Y như đứa trẻ vơ vét đồ ăn vặt, khiến Lục Nghị Nhất có chút hối hận về quyết định của mình
“ Nào Tiểu Bạch, hôm nay bổn tiểu thư sẽ mua cho anh vài bộ đồ đẹp, đi nào” Đàm Lạc Y kéo tay anh lên tầng trên
Đàm Lạc Y cảm thấy Tiểu Bạch có dáng người rất chuẩn, còn chuẩn hơn cả những người mẫu nam mà cô đã từng làm việc qua. Vì vậy Tiểu Bạch trong mắt nhà thiết kế như cô mặc vải rách vẫn rất đẹp. \-\_\-
Đi một vòng Đàm Lạc Y chọn cho anh năm sáu bộ quần áo có thiết kế đơn giản nhưng đang thịnh hành nhất, bắt anh lần lượt thử từng bộ cho cô xem
Đàm Lạc Y đang ngồi chờ Tiểu Bạch thử đồ, liền có một giọng nói không cần quay đầu lại cô cũng biết đó là ai
“ Aiyo... Đàm Lạc Y, lâu rồi không gặp nhỉ?” giọng điệu có chút chán ghét
“ Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại cô” Đàm Lạc Y không nhìn Đàm Lưu Ly lấy một cái khiến ả tức giận
“ Người nghèo rách nát như chị mà cũng đến chốn này mua sắm? Chị làm nhân tình của đại gia nào sao? Hay là không có tiền nên đi làm những công việc bẩn thỉu rồi?” Đàm Lưu Ly khoanh tay trước ngực, thấy Đàm Lạc Y đang cầm túi xách đang được yêu thích nhất của nhà thiết kế Jam Jam, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ
“ Đàm Lưu Ly, cô ăn nói cho cẩn thận” Đàm Lạc Y tức giận, tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
“ Tôi nói có gì sai ư?” Đàm Lưu Ly hất mặt vênh váo
“ Y Y~ em thấy anh như thế nào?” Lục Nghị Nhất tuy ở trong phòng thử đồ nhưng anh vẫn nghe rõ chuyện gì xảy ra bên ngoài. Anh biết cô gái nhỏ của anh đang bị ức hiếp. Đàm Lạc Y quay đầu nhìn anh, lại bị đứng hình mất 5 giây; cô phải công nhận thiết kế của cô rất phù hợp với Tiểu Bạch
“ Tiểu Bạch, không ngờ anh mặc âu phục lại đẹp đến như vậy” Đàm Lạc Y đi đến chỗ Lục Nghị Nhất đứng đưa tay chỉnh lại cà vạt cho anh trên miệng khen ngợi. Lục Nghị Nhất ánh mắt ôn nhu cưng chiều nhìn cô khiến cho Đàm Lưu Ly tràn ngập sự ganh ghét
“ Thì ra đây là đại gia đang bao nuôi cô sao Đàm Lạc Y?”
“ Là cô ấy bao nuôi tôi” Lục Nghị Nhất giọng nói lạnh lùng ánh mắt muốn giết người phóng về phía Đàm Lưu Ly
“ Ha... Vậy cô chơi trai bao à? Không ngờ cô lại làm chuyện vô sỉ mất mặt như vậy” Đàm Lưu Ly né tránh ánh mắt giết người của Lục Nghị Nhất, vẫn muốn châm chọc Đàm Lạc Y
“ Câm miệng, phụ nữ thì nên gai góc một chút, nhưng hạn người miệng mồm toàn nọc độc rắn rết như cô thì nên tiêu diệt rồi” Lục Nghị Nhất trầm giọng nói, nếu ánh mắt anh có thể giết được người thì Đàm Lưu Ly đã bị chết từ lúc châm chọc người của anh rồi.
“ Anh... Đừng ỷ mình có chút nhan sắc thì muốn nói gì đại tiểu thư thì nói, ha đẹp đến mấy cũng chỉ là hạng trai bao, qua tay nhiều phụ nữ thôi nhỉ?” Đàm Lưu Ly tay vuốt ve đuôi tóc, giọng nói đầy sự miệt thị
“ Có vẻ nhà họ Đàm quá giàu có để dung chứa cho tính cách không xem người khác ra gì của Đàm tiểu thư đây rồi” Lục Nghị Nhất ôm eo