Nhưng Thục phi thật ra án binh bất động, tề Quý Phi ngược lại nhẫn nại không được.
Nguyên Hi Đế thanh tâm quả dục, một chút đều không giống hoàng đế tuổi trẻ khác, hắn rất ít tới hậu cung, cũng không có triệu phi tần đi tẩm cung hắn.
Tề Quý Phi không có chịu qua sủng hạnh, nàng cho rằng chỉ có mình không có chịu qua sủng hạnh. Chuyện này nói ra cũng cảm thấy mất mặt, càng sẽ làm đám người Thục phi chê cười, tề Quý Phi cũng không có nói với bê ngoài.
Mắt thấy Nguyên Hi Đế liên tiếp hai ngày đều đi chỗ Ngu Hạ, nàng có chút kiềm chế không được.
Tề Quý Phi ở trong cung đi tới đi lui, nàng nhịn không được nói: “Vị Ngọc Chân công chúa này đến tột cùng trông như thế nào? Cư nhiên có thể đem bệ hạ mê chết đi sống lại, liên tiếp hai ngày đều đi chỗ nàng?”
Cung nữ nói: “Nô tỳ nghe nói ngọc thật công chúa mạo mỹ, có lẽ không bì kịp nương nương nhưng tương đương đám người Thục phi, hẳn là cực mỹ.”
Tề Quý Phi thiếu kiên nhẫn: “Đúng không? Bổn cung muốn đi nhìn một cái, thật là cái hồ ly tinh, dung mạo bổn cung cũng không kém nàng.”
Tề Quý Phi trang điểm chải chuốt một phen liền đi Phượng Nghi Cung tìm hiểu.
Thái Hậu biết tề Quý Phi lỗ mãng, bên người mà không có ai nhìn Tề Quý Phi chắc chắn sẽ làm ra việc hồ đồ, bởi vậy Thái Hậu thả không ít nhãn tuyến bên người Tề Quý Phi.
Lúc Tề Quý Phi trang điểm đã có người chạy tới Vĩnh Thọ cung, nói cho Thái Hậu biết Tề Quý Phi tính toán đi Phượng Nghi Cung.
Thái Hậu sau giờ ngọ đang định đi ngủ, nghe được Tề Quý Phi muốn đi Phượng Nghi cung sắc mặt lập tức thay đổi: “Phái người đem nàng ngăn lại.”
Tề Quý Phi còn chưa tới Phượng Nghi Cung, ma ma bên người Thái Hậu liền tới ngăn cản.
Tề Quý Phi tất nhiên quen thuộc lão ma ma trước mặt, cho dù là nàng cũng phải cho người bên Thái Hậu ít thể diện.
Ma ma nói: “Quý Phi nương nương, Thái Hậu triệu ngài đi Vĩnh Thọ cung.”
Tề Quý Phi không biết Thái Hậu là có ý tứ gì, bất quá Thái Hậu kêu nàng đi qua nàng không thể không chạy nhanh qua.
Vừa đến Vĩnh Thọ cung, Tề Quý Phi không có nhìn thấy Thái Hậu, một vị ma ma khác ra tới: “Nương nương, Thái Hậu kêu ngài ở trong viện quỳ, ngài quỳ đủ nửa canh giờ thì đi vào thôi.”
Tề Quý Phi khó hiểu, dựa vào cái gì bắt nàng quỳ?
Nàng đến tột cùng phạm vào sai lầm gì?
“Dựa vào cái gì? Bổn cung làm gì sai?” Tề Quý Phi hướng bên trong nói to, “Bổn cung muốn gặp Thái Hậu.”
Có hai ma ma đè bả vai Tề Quý Phi lại, cứng rắn đem nàng ấn trên đất: “Nương nương, nô tỳ cũng là muốn tốt cho ngài, ngài trực tiếp xông vào Thái Hậu trừng phạt càng nặng hơn thôi.”
Tề Quý Phi thân thể kiều quý, hiện tại là tháng sáu, mặt trời chói chang nhô lên cao, phơi không đến ba mươi phút nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Ma ma đem nàng đưa vào cung, nói với Thái Hậu: “Thái Hậu, muốn thỉnh thái y lại đây hay không? Nương nương bị cảm nắng rồi.”
Thái Hậu lạnh lùng nhìn chăm chú Tề Quý Phi: “Hất bát nước lạnh.”
Nước hất vào mặt, Tề Quý Phi bị kích thích đến run run, mở mắt ra.
Thật ra không có bị cảm nắng, chỉ là thể lực chống đỡ hết nổi.
Nhìn thấy Thái Hậu, Tề Quý Phi lòng có bất mãn nói: “Cô cô, ta đến tột cùng làm sai cái gì?”
Thái Hậu từ trên đi xuống nói: “Ai gia thật ra còn muốn hỏi ngươi một chút, vô duyên vô cớ vì sao phải đi Phượng Nghi Cung?”
“Cái hồ ly tinh kia kéo bệ hạ hai buổi tối, ta muốn đi xem thử.” Tề Quý Phi nói, “Cô cô, chẳng lẽ người không hiếu kỳ?”
Thái Hậu hận rèn sắt không thành thép, càng thêm chán ghét Tề Quý Phi: “Cấm túc một tháng, tháng này ngươi ở Dao Hoa suy nghĩ cho rõ đi, không suy nghĩ rõ thì đừng tới gặp ai gia.”
Tề Quý Phi bị đuổi ra ngoài.
Nàng bị nước dính ướt đầu tóc, một thân chật vật, cũng không có tâm tư đi Phượng Nghi Cung đành phải trở về cung của mình.
Chờ Tề Quý Phi rời đi, ma ma bên người Thái Hậu nói: “Cùng là tỷ muội, nhị tiểu thư hành sự so Quý Phi ổn thỏa hơn nhiều.”
Thái Hậu nói: “Trong một bụng bò ra không đại biểu giống nhau như đúc, Quý Phi ngu dốt bất kham, nếu có một phần mười ngoan ngoãn của muội muội nàng cũng sẽ không làm ai gia chán ghét đến vậy.”
Nhắc tới cái này, Thái Hậu lại nghĩ tới Thái Tử Lưu Mạc quá cố. Lưu Mạc cùng Lưu Tứ đều là Thái Hậu sinh ra, ở trong lòng bà Lưu Tứ lại không bằng một phần mười Lưu Mạc.
Thái Hậu thở dài: “Càng kém cỏi người càng may mắn, Quý Phi là trưởng nữ Tề gia, mặc kệ như thế nào ai gia hiện tại cũng không thể bỏ nàng, đem nàng trở thành không khí.”
Xem thần sắc Thái Hậu ma ma cũng biết Thái Hậu nhớ tới Thái Tử, bà an ủi nói: “Thái Hậu nương nương, ngài đừng hao tổn tinh thần, có lẽ qua lần này Quý Phi liền hiểu dụng tâm của ngài.”
Thái Hậu nói: “Lấy tư chất nàng cả đời cũng không hiểu. Quý Phi hành sự lỗ mãng, tính tình cao ngạo, lần nếu nàng đi Phượng Nghi Cung liền không thể thiếu tác oai tác phúc, hôm nào truyền tới Lưu Tứ tai để Lưu Tứ lấy cớ khiển trách nàng. Nàng như thế nào không hiểu, Ngọc Chân công chúa cùng Lưu Tứ như nước với lửa, Lưu Tứ cũng sẽ không để một nữ tử ngoại bang ngồi lên chi vị Hoàng Hậu. Uy hiếp lớn nhất của nàng là Thục phi cùng Hiền phi.”
Ma ma nói: “Quý Phi hiện tại không nghĩ ra, để cung nữ ma ma bên người nàng nói vài lời chắc chắn nàng sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Thái Hậu gật gật đầu: “Bất quá Ngọc Chân công chúa vẫn luôn tránh ở Phượng Nghi Cung cũng kỳ cục, chờ qua hai ngày hậu cung an tĩnh một chút ai gia sai người kêu nàng lại đây.”