Lưu Tứ quay đầu lại.
Ngu Hạ dùng hết sức lực còn lại đụng đầu vào cây cột, ngã thật mạnh xuống đất, máu tươi theo trán nàng nhỏ giọt xuống, vẻ mặt mơ hồ, quần áo tuyết trắng cũng bị máu tươi nhiễm hồng.
Lưu Tứ nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng, sau khi nàng tỉnh lại khả năng sẽ khóc, sẽ một mình cắn góc chăn khổ sở rơi lệ. Nàng cũng có thể càng sợ hãi hắn, đúng thật là hắn đã thương tổn thân thể nàng.
Duy nhất không nghĩ tới, Ngu Hạ sẽ tìm chết, sau khi hắn xoay người nàng liền một đầu đụng vào cây cột. Ngực Lưu Tứ phảng phất như bị kim đâm, cảm giác đau đớn khổ sở không gì tả nổi, hắn đem Ngu Hạ ôm vào ngực, sắc mặt nàng tái nhợt, máu tươi một giọt một giọt rơi xuống.
Đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, phảng phất như thật sự dùng hết sức lực.
...
Trong khoảng thời gian này, trong hành cung vẫn luôn nghị luận việc ở Yên Lam các.
Hoàng Hậu đâm đầu vào cột tự sát.
Trong cung phát sinh sự tình gì Thục phi nhất định sẽ đi cùng Thái Hậu xem náo nhiệt một phen, không bình thường chính là Thục phi lần này không có đi.
Thái Hậu phái người đi tới cung Thục phi, Thục phi đã ốm đau trên giường, người cũng tiều tụy hơn phân nửa, không biết là xảy ra chuyện gì. Thái Hậu bên kia chỉ cho rằng Thục phi không thích ứng khí hậu, cũng không có nghĩ nhiều.
Còn lại tam phi vẫn là cứ theo lẽ thường thỉnh an, bất quá thiếu Thục phi, những người khác cũng không dám ở trước mặt Thái Hậu nghị luận chuyện của Hoàng Hậu.
Tề Quý Phi lại là vui mừng ra mặt, khoảng thời gian trước Tề Quý Phi vẫn luôn đều ở ghen ghét Lưu Tứ sủng hạnh Hoàng Hậu, lần này Ngu Hạ tự sát, đối Tề Quý Phi mà nói là chuyện tốt.
Sau khi tam phi rời khỏi, cung nữ đưa tới chỗ Thái Hậu một chén canh dưỡng nhan, Thái Hậu nhấp một ngụm canh, cung nữ ở một bên nói: “Bệ hạ liên tiếp năm ngày đều đi Yên Lam các, nô tỳ cảm thấy bệ hạ như là thật thượng tâm.”
Thái Hậu cười lạnh một tiếng: “Hắn hiện tại giả bộ thâm tình cho ai xem? Cho ai gia xem? Cho đám phi tần xem? Còn không phải rõ ràng người nọ còn một hơi mới đem người cứu về lợi dụng tiếp.”
Sai khi Ngu Hạ đâm đầu vào cột tự sát, thái y trong hành cung đều bị triệu tập qua đó, trong đám thái y đó tự nhiên cũng có người của Thái Hậu. Thái Hậu sao có thể không biết tình hình Ngu Hạ.
“Hắn nói với bên ngoài Hoàng Hậu nhiễm phong hàn, về sau còn giả bộ phu thê tình thâm,” Thái Hậu trước nay đều thích phỏng đoán Lưu Tứ có ác ý, cung nữ theo Thái Hậu vài chục năm cũng rõ ràng, “Trên thực tế, Hoàng Hậu đâm đầu vào cột thật ra là việc nhỏ, thân thể nguyên bản đã suy yếu đến mức không bắt ra mạch, thái y cách một tầng khăn không thể tìm ra mạch tượng của nàng, cổ tay thì tím tím xanh xanh, a, ai biết Lưu Tứ lúc đối đãi Hoàng Hậu là người hay là cầm thú.”
Cung nữ nói: “Nhiều như vậy ngày còn không có tỉnh, nô tỳ cảm thấy không được rồi. Nương nương, đợi sau khi trở về liền cho nhị tiểu thư tiến cung đi, nhị tiểu thư ôn nhu cẩn thận, nói không chừng liền lung lạc tâm bệ hạ.”
Thái Hậu không muốn để Lưu Tứ dễ chịu.
Nhưng bà lại không thể đem này đó tâm tư bày ra, làm trò trước mặt Lưu Tứ, hai người còn muốn ngụy trang mẫu tử tình thâm.
Thục phi hiện giờ thân thể không tốt, Thái Hậu từ trước đến nay phiền chán Thục phi, phụ thân Thục phi ở trên triều đình luôn cùng phụ thân Thái Hậu đối nghịch, nàng ngày thường ở trước mặt Thái Hậu giả bộ ngoan ngoãn, đối Thái Hậu mà nói cũng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Thái Hậu lúc này muốn trừ bỏ Thục phi.
Chính là Thục phi giảo hoạt giống như phụ thân nàng, đều là hồ ly thành tinh, Thái Hậu còn đang suy nghĩ động thủ như thế nào.
Thái Hậu hơn bốn mươi tuổi, tuy rằng bảo dưỡng đến cực tốt nhưng tuổi già vẫn ẩn ẩn trong mắt bà, bà mất đi trượng phu, mất đi nhi tử, này hết thảy đều là bởi vì Lưu Tứ, đôi khi Thái Hậu thậm chí muốn giết Lưu Tứ —— nếu bà có năng lực đó.
Sau khi Lưu Tứ chiến thắng trở về, nếp nhăn hai bên mắt Thái Hậu càng sâu thêm một ít, cả người càng có vẻ âm trầm, phảng phất bao trùm tử khí, bà nói: “Ai gia còn chưa đi xem Hoàng Hậu, nàng rốt cuộc còn có cái phong hào Hoàng Hậu, hiện tại xảy ra đại sự ai gia cũng phải đi nhìn xem.”
Cung nữ đỡ Thái Hậu lên: “Chính là lo lắng vận đen của nàng truyền cho ngài.”
Hai khắc sau Thái Hậu tới Yên Lam các.
Cung nữ thái giám Yên lam các ai ai cũng cảm thấy bất an, gần đây bọn họ thường gặp mặt Lưu Tứ, Lưu Tứ sắc mặt âm trầm, phảng phất như muốn giết người, không ít người hối hận khi tới nơi này.
Thấy Thái Hậu cũng tới, cung nữ thái giám lục tục hành lễ.
Tề Thái Hậu nói: “Hoàng Hậu ở phòng nào? Ai gia tới xem Hoàng Hậu.”
Cung nữ do dự một lát, Tề Thái Hậu cùng hoàng đế quan hệ căng thẳng, trong cung trên cơ bản đều biết, hoàng đế không cho người tùy ý tiếp cận Hoàng Hậu, các nàng cũng không biết có nên mang Thái Hậu qua hay không.
Thấy ai cũng không hé răng, Tề Thái Hậu sắc mặt tức khắc trầm xuống: “Hoàng Hậu được an trí nơi nào?”
Một cung nữ nói: “Thái Hậu nương nương mời theo nô tỳ.”
Yên Lam các bố trí thập phần lịch sự tao nhã, Tề Thái Hậu cũng thập phần quen thuộc nơi này, khi bà còn là Hoàng Hậu mỗi lần tới sơn trang hành cung đều sẽ ở nơi này.
Bài trí bên trong thay đổi rất nhiều, ngày đó đánh nát không ít đồ vật. Cung nữ đẩy ra mành để Thái Hậu đi vào phòng ngủ.
Thái Hậu ngồi ở mép giường, nhìn tiểu nữ nhân trong chăn gấm.
Da thịt Ngu Hạ như một khối bạch ngọc không tì vết, một chút huyết sắc đều không có, ngũ quan tinh xảo tú mỹ không giống người phàm, như là một miếng ngọc hoàn mỹ.
Vưu vật tốt đẹp như vậy, Thái Hậu nhìn cũng đau lòng, tâm sinh lòng thương, không biết Lưu Tứ như thế nào xuống tay được.
Nàng giơ tay sờ sờ mặt Ngu Hạ, Thái Hậu tuổi trẻ cũng là mỹ nhân hiếm thấy, tuy rằng so Ngu Hạ kém cỏi rất nhiều nhưng lúc ấy cũng là diễm tuyệt hậu cung, được phong làm Hoàng Hậu, người có dung mạo bất đồng chính là có được đãi ngộ bất đồng. Bà vốn dĩ không thích Ngu Hạ, vật nhỏ tinh xảo xinh đẹp này là ngoại lai, cùng hậu cung không hợp nhau, cũng là quân cờ của Lưu Tứ, uy hiếp tới lợi ích của bà, nhưng khi thấy người suy yếu nằm ở chỗ này, Thái Hậu vẫn là nhịn không được cảm thấy tiểu nữ nhân này quá mỹ lệ cũng quá đáng thương.
Ngu Hạ hôn mê năm ngày, năm ngày này vẫn luôn không có tỉnh lại, bởi vì vẫn luôn được người đút thuốc, trên người tản ra mùi thuốc nhàn nhạt hỗn hợp với mùi hoa súng như có như không, có loại cảm giác quạnh quẽ.
Thái y không