Lưu Tứ đứng trước Phượng Nghi Cung, do dự một chút.
Rõ ràng là hắn lòng nóng như lửa đốt chạy lại đây, giờ khắc này hắn ngược lại có chút do dự.
Có nên đi vào hay không? Có nên hay không đi vào?
Nhìn thấy hắn Ngu Hạ sợ là càng khổ sở đi? Nàng đã tự sát một lần có thể hay không lại tự sát lần nữa?
Lần này may mắn cứu lại được, nhưng….lần sau thì như thế nào?
Ngu Hạ tiếp theo còn có thể có vận khí tốt như vậy hay không? —— không, là hắn, hắn tiếp theo còn có vận khí tốt như vậy hay không, có thể nhìn nàng tỉnh lại?
Chuyện này rất khó nói.
Lưu Tứ không hy vọng Ngu Hạ lại đòi chết đòi sống, không muốn để nàng lại bất cứ thương tổn gì.
Lý Đại Cát đứng bên cạnh Lưu Tứ, cẩn thận nghiền ngẫm sắc mặt thánh thượng, sau đó cười nói: “Bệ hạ, ngài nhớ Hoàng Hậu nương nương lâu như vậy cũng nên qua nhìn xem. Nương nương mềm lòng, ngài nói hai câu dỗ dành khẳng định liền hồi tâm chuyển ý.”
Lưu Tứ biết không khả năng.
Hắn đã làm nàng tổn thương, Ngu Hạ không có khả năng lại tha thứ cho hắn, nàng chưa từng có tâm càng không có ý, làm sao có thể tâm chuyển ý?
Nhưng hắn vẫn là đi vào.
Một đám cung nữ cùng thái giám quỳ đầy đất, Lưu Tứ vào phòng ngủ.
Ngu Hạ quần áo đơn bạc, trong nội thất một mảnh ấm hương, ấm hương xông vào mũi, cả người đều là ấm áp.
Bên ngoài mưa tầm tã, mặc dù trên người Lưu Tứ không bị mưa ướt lại mang theo hơi ẩm rét lạnh, tựa hồ cảm giác được cái gì, Ngu Hạ chậm rãi quay đầu lại.
Đôi mắt nàng so ánh trăng còn xinh đẹp hơn, hắc bạch phân minh, thanh triệt thấy đáy, tóc đen nhánh, khuôn mặt nhỏ càng là non mềm trắng nõn.
Lưu Tứ do dự một chút, ngừng bước chân: “Ngọc Chân, nàng thế nào rồi? Chờ một lát Hạ thái y tới bắt mạch cho nàng.”
Ngu Hạ nhẹ cau mày nhìn về phía Lưu Tứ.
Không biết vì sao nhìn thấy nam nhân này, trong nội tâm nàng phát ra sợ hãi, khả năng người này khí tức quá mức cường đại, trên người tựa hồ từng lạnh băng làm người muốn né tránh, trốn đến thật xa, cách xa người nam nhân này.
Nàng lui về sau: “Ngươi là ai?”
Một bên Hà Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là bệ hạ, công chúa, đây là hoàng đế.”
Ngu Hạ: “…… Phụ hoàng?”
Hà Tuyết ngốc: “Không phải.”
Nàng nhanh giải thích với Lưu Tứ: “Bệ hạ, công chúa ký ức hỗn loạn, nàng tạm thời có nhiều chuyện không nhớ ra.”
Lưu Tứ nói: “Truyền thái y.”
Lý Đại Cát cũng phân phó tiểu thái giám: “Mau đi truyền thái y, kêu thái y chạy nhanh chút!”
Thái giám chạy một mạch ra ngoài, Lưu Tứ cho cái ánh mắt, những người khác đều lục tục đi xuống.
Trong tẩm cung trống không, chỉ còn lại Lưu Tứ cùng Ngu Hạ.
Lưu Tứ mặt vô biểu tình tiến lên hai bước, Ngu Hạ theo bản năng sợ hắn, lui lui ra sau: “Ngươi là ——”
Mới vừa rồi cung nữ kia nói nàng là công chúa, lại nói Lưu Tứ là hoàng đế, cho nên Ngu Hạ theo bản năng cảm thấy Lưu Tứ hẳn là phụ hoàng nàng, cẩn thận nghĩ lại, Lưu Tứ quá trẻ tuổi, chẳng lẽ là hoàng huynh?
Ngu Hạ cẩn thận hỏi: “Hoàng huynh?”
Lưu Tứ đem nàng ôm vào lòng.
Mỗi đêm gần đây hai người đều ngủ chung, nhưng lúc này đây cảm giác Ngu Hạ ở trong ngực hắn càng rõ ràng, nàng tỉnh rồi.
Ngu Hạ dán mặt lên ngực Lưu Tứ, nàng bị hắn ôm đến thở không nổi, lại cảm thấy quá e lệ: “Ngươi…… Ngươi buông ta ra nha……”
Nam nhân khí chất trầm ổn nội liễm, còn có mùi đàn hương rất dễ nghửi, thực sạch sẽ, Ngu Hạ giãy giụa hai ba cái nhưng không có kết quả.
Nàng đành phải nhận mệnh ghé vào lòng nam nhân: “Ngươi là huynh trưởng ta sao?”
“Không phải, trẫm là phu quân của nàng.” Lưu Tứ ôm nàng ngồi xuống, “Đừng nhúc nhích, cho trẫm ôm một lát.”
Ngu Hạ đã lớn như vậy rồi còn bị người ôm vào ngực như tiểu hài tử, nàng cảm thấy thẹn thùng lại cảm thấy rất không thích hợp.
Lúc mới gặp Lưu Tứ Ngu Hạ cảm thấy Lưu Tứ một chút cũng không tốt, cảm thấy hắn thoạt nhìn thực dọa người, giống như tùy thời sẽ đem ngươi ăn vào bụng.
Nhưng hắn vừa vào liền ôm lấy nàng, đem nàng ôm vào ngực, cũng không có làm cái gì không tốt, Ngu Hạ đối hắn cảnh giác giảm bớt một ít.
Người nam nhân này thoạt nhìn thực quan tâm nàng.
Nàng trời sinh tính tình tốt, dễ thập phần thân cận, lúc trước ở Lan Quốc, hậu cung phàm là phi tần hiền lành đều thích Ngu Hạ, tiểu công chúa ngây thơ hồn nhiên này.
Ngu Hạ ngoan ngoãn để nam nhân được gọi là “Phu quân” của nàng ôm, không hề giãy giụa.
Thái y rất mau liền tới.
Sau khi bắt mạch cho Ngu Hạ, thái y nói: “Hoàng Hậu nương nương đụng vào đầu, trong não khả năng có máu bầm đè ép làm cho ký ức hỗn loạn, nhớ không nổi những chuyện trước đây.”
Sắc mặt Lưu Tứ thay đổi: “Khi nào sẽ khôi phục?”
Thái y do dự một chút.
Lưu Tứ nói: “Thứ ngươi vô tội, đúng sự thật trả lời.”
Thái y nói: “Chứng mất trí nhớ này rất khó khôi phục.”
Hắn phất phất tay: “Đi xuống đi.”
Kết cục này ngoài dự tính của hắn.
Chờ thái y rời đi Ngu Hạ mới nhỏ giọng hỏi: “Đầu ta đụng như thế nào? Về sau ta không nhớ được những chuyện trước đây sao?”
Lưu Tứ đem nàng ấn vào ngực, hắn ôm Ngu Hạ, thân thể có chút run rẩy.
Ngu Hạ không biết Lưu Tứ hiện tại thế nào, nàng cho rằng Lưu Tứ hiện tại rất khổ sở, trong khoảng thời gian ngắn Ngu Hạ cũng không biết nên nói gì.
Chỉ là nàng còn không quá quen được Lưu Tứ ôm lâu, vẫn luôn bị ôm làm nàng cảm thấy toàn thân đều không quá thoải mái.
Nghĩ nghĩ, Ngu Hạ nhẹ nhàng đẩy Lưu Tứ ra: “Ta…… Ta có chút thở không nổi.”
Lưu Tứ nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, loại ánh mắt này luôn làm người khác cảm thấy không thoải mái, Ngu Hạ tránh ánh mắt Lưu Tứ: “Ngươi…… Ngươi thật là……”
Lưu Tứ ở trên trán nàng hôn một