Edit: Lemon
Có một số việc, Lưu Tứ kỳ thật rất khó nói rõ. Thí dụ như tâm ý của hắn đối với Ngũ công chúa.
Trước khi gặp được Ngũ công chúa, Lưu Tứ đối với nữ nhân cũng không có hảo cảm gì.
Lưu Tứ có một cái mẫu thân cường thế bất công, trong thời gian rất dài hắn đều cho rằng tất cả nữ nhân đều dối trá giống Tề Thái Hậu.
Thẳng đến lúc hắn gặp Ngũ công chúa, hắn mới phát giác, nguyên lai trên đời này cũng có thứ tốt đẹp như vậy tồn tại.
Ngũ công chúa mềm ấm động lòng người, như một thỏ trắng nhỏ lông xù xù.
Nàng luôn có rất nhiều rất nhiều nước mắt, rất nhiều rất nhiều lòng thương hại.
Ngay từ đầu, Lưu Tứ tự luyến cho rằng mình là đặc biệt nhất. Sau mới biết được, nàng bất quá là thương hại hắn, đối đãi hắn như đối đãi với chó hoang đánh nhau bị thương, mèo hoang bị lạnh.
Chỉ có thương hại. Cao cao tại thượng bố thí.
Hiện giờ, địa vị hai người tương phản, hắn cao cao tại thượng.
Người đã từng là tiểu công chúa tôn quý, được người sủng ái, bây giờ sẽ là tiểu nô lệ của hắn.
Lưu Tứ dùng mũi kiếm cắt tơ lụa đang bọc Ngũ công chúa ra.
Tầng tầng gấm vóc bị kiếm khí phá vỡ, tựa hồ cảm giác được hàn khí lạnh băng, Ngu Hạ mông lung mở mắt.
Đập vào mắt chính là tia sáng mũi kiếm màu bạc.
Ngu Hạ: “???”
Ngu Hạ không thể tin được, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt, không có thay đổi. Đây là nơi nào?
Mũi kiếm thu hồi, nàng ngồi dậy, Ngu Hạ phát giác chính mình ở trong một cái rương, nửa bên trên đã bị vỡ nát, nửa bên dưới vẫn hoàn chỉnh, nàng giật mình, cái rương không chịu được trọng lực làm nàng ngã lăn.
Ngu Hạ trên người chỉ mặc một bộ váy áo màu trắng, tầng tầng lớp lớp như cánh hoa, bởi vì vẫn luôn ngủ nên tóc dài còn chưa búi, như thác nước tán ở phía sau, một khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, đôi mắt rất to, con ngươi đen nhánh, trong mắt còn mơ màng, tựa hồ còn chứa một tầng hơi nước.
Lực kiếm vừa rồi quá nặng, quần áo nàng cũng bị cắt rách lộ ra một góc yếm hồng nhạt.
Ngu Hạ vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa thanh tỉnh, nàng hơi bình tĩnh một chút, xoa xoa khóe mắt đầy nước, chiếc cầm tinh xảo hơi nâng lên, một đôi mắt như lưu li nhìn về phía Lưu Tứ, mới đầu cũng không nhận ra hắn: “Ngươi là ai?”
Không nhớ rõ hắn? Lưu Tứ trong lòng tê rần, trước ngực như có kim đâm.
đôi mắt hẹp dài sâu thẳm đảo qua Ngu Hạ, môi mỏng chứa ý cười âm lãnh: “Không nhớ rõ trẫm?”
Ngu Hạ lui ra sau, nàng ngủ bốn năm ngày, vừa mới tỉnh lại hai chân đều là mềm mại, căn bản đứng không nổi, mắt thấy nam nhân càng dựa càng gần, nàng chỉ có thể dịch ra sau một chút, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh: “Ngươi là Lưu Tứ? Lan Quốc bị ngươi diệt? Mẫu phi ta đâu? Mẫu hậu cùng hoàng huynh ta đâu?”
Lưu Tứ từng bước ép sát, nhìn nàng không còn đường thối lui, lúc này mới cúi xuống, hai ngón tay nắm cằm nàng, tinh tế quan sát một phen.
Ngũ công chúa đã trưởng thành rồi, không còn bộ dáng nhỏ nhắn trong trong trí nhớ của hắn nữa.
Trưởng thành, nàng càng duyên dáng yêu kiều.
Ba năm trước đây, nàng mới mười hai tuổi, chỉ là nụ hoa ngây ngô, còn chưa nở rộ. Lưu Tứ cảm thấy nàng thực tốt, xem nàng trở thành sự ấm áp, chỉ muốn vĩnh viễn chiếm hữu, để nàng ở bên hắn.
Hiện tại sao……
Vừa cập kê, Ngũ công chúa nẩy nở rất nhiều, mặt mày thiếu đi vài phần trẻ con, nhiều hơn vài phần thanh thuần nhu nhược.
Nàng cả người đang run rẩy, tựa hồ cực kỳ sợ hắn.
Lưu Tứ ở trên cằm trắng nõn của nàng để lại dấu tay thật sâu, thanh âm hắn trầm thấp, trong đêm khuya yên tĩnh phá lệ rõ ràng: “mẫu phi cùng mẫu hậu ngươi đều bình yên vô sự, phụ hoàng ngươi đem ngươi đưa cho trẫm làm nô lệ, Ngọc Chân, ngươi thành thành thật thật nghe lời, trẫm sẽ không để ngươi ăn quá nhiều đau khổ.”
Ngu Hạ không thể tin được nhìn Lưu Tứ.
Nàng hiện tại chỉ muốn hồi cung, chỉ muốn trở lại bên người Bạch quý phi.
Nàng đẩy tay Lưu Tứ ra: “Ngươi đừng đụng ta! Ta muốn mẫu phi, ta muốn…… Ngô…… Ngô……”
Lưu Tứ bưng kín môi nàng.
Ấm áp mềm mại, cánh môi có chút ướt át, so với hoa hồn dính sương sớm càng động lòng hơn.
Hắn cũng nói không rõ chính mình đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, Lưu Tứ chặn ngang đem nàng ôm lên, ấn nàng lên đệm, đầu gối đè trên người Ngu Hạ: “Trẫm không phải người thương hương tiếc ngọc, Ngọc Chân, ngươi lại hồ nháo trẫm ném ngươi cho sói ăn.”
Trong mắt Ngu Hạ nháy mắt lại tràn đầy nước mắt.
Nàng ủy khuất nói không ra lời, đối mặt cảnh tượng xa lạ, nam nhân xa lạ, nàng thật hoảng loạn, không biết làm sao bây giờ.
Lưu Tứ thấy nàng rốt cuộc không phát ra tiếng, tâm tình hơi tốt lên một chút.
Quả nhiên là đe dọa hữu dụng.
Cho dù Ngu Hạ không nghe lời, Lưu Tứ cũng sẽ không đem nàng ném cho sói ăn, hắn trèo đèo lội suối ngàn dặm xa xôi mà đến, một đường gặp thần sát thần gặp Phật sát Phật, dính một tay máu tươi chỉ vì đem nàng đoạt đi, làm sao có thể đem nàng cho sói ăn.
Hắn bỏ áo trên, lộ ra thân hình rắn chắc.
Vai rộng eo hẹp, cơ bụng rõ ràng, da thịt bóng loáng, thoạt nhìn gợi cảm lại lạnh lùng.
Chỉ là có mấy vết thương.
Miệng vết thương không có băng bó tốt, thậm chí không có bôi thuốc.
Lưu Tứ chỉ bình thuốc cùng băng gạc trên bàn: “Bôi thuốc cho trẫm, làm không tốt đừng nghĩ sống quá đêm nay.”
Ngu Hạ sợ run không dám lên tiếng, chạy nhanh đi lấy bình thuốc cùng băng gạc.
Nàng dùng băng gạc chấm nước thuốc, đem miệng vết thương rửa sạch, thật cẩn thận lau khô vùng da xung quanh.
Lưu Tứ nhìn Ngu Hạ không chớp mắt.
Bả vai nàng cực kỳ nhỏ yếu, một đoạn cổ trắng muốt lộ ra dưới ánh đèn. Mạch máu cũng đều nhìn thấy rõ ràng làm hắn xúc động muốn một ngụm cắn cổ nàng.
Lưu