Edit: Lemon
Ngày kế, Ngu Hạ cọ tới cọ lui ở trong ngực Lưu Tứ không muốn rời giường. Thời tiết ngày càng lạnh, tuy rằng trong phòng ấm, nàng vẫn là thích ở trên giường ăn vạ không đứng dậy. Cùng Lưu Tứ càng thêm thân mật Ngu Hạ cũng càng thêm ỷ lại hắn.
Lưu Tứ bị nàng ôm giống như bạch tuộc, thấp giọng thở dài, hôn lên khóe môi nhẹ nàng “Ngoan, đừng nháo.”
Ngu Hạ đem mặt chôn trong ngực hắn.
Lưu Tứ vuốt ve phần lưng xinh đẹp của Ngu Hạ thấp giọng nói: “Ăn một chút gì, nàng tối hôm qua không có sức lực.”
Ngu Hạ há mồm cắn bả vai Lưu Tứ. Hàm răng của nàng trắng sáng nhòn nhọn, cắn người có chút đau, tối hôm qua nàng còn cào Lưu Tứ, đáng tiếc nàng không có để móng tay dài, đầu ngón tay mềm mại, bắt hắn rất nhiều thứ đều không có lưu lại ấn ký.
Lưu Tứ nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay Ngu Hạ “Đừng nháo.”
Nàng nhả ra, gương mặt cọ cọ trên bả vai hắn “Bệ hạ.”
“Hử?”
Ngu Hạ nói: “Chàng thực tốt, ta muốn luôn ở bên cạnh chàng.”
Lưu Tứ đáy mắt nặng nề, không mang theo một tia tình dục, thật lâu sau hắn nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Ngu Hạ “Trẫm sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”
Ngu Hạ bị Lưu Tứ ôm lên, lúc đứng dậy nàng cảm thấy bụng nhỏ ẩn ẩn đau, tối hôm qua thật ra không có gì không khoẻ, Lưu Tứ mang lại cho nàng cảm giác thực tốt, khả năng thời gian quá dài, hắn tiến vào lại sâu, sáng nay ngược lại có chút không thoải mái.
Vẫn là vừa phải mới tốt, nhưng Lưu Tứ thể lực tốt, không làm Ngu Hạ hôn mê hắn sẽ không dừng lại.
Ngu Hạ thay quần áo, ở trong phòng ăn mặc mỏng một chút, nàng như cũ sẽ xuyên bộ quần áo xuân thu, hôm nay lại không có lại mặc áo quây ngực. Quần áo nữ tử Cảnh Quốc thiết kế đều thập phần lớn mật, lộ ra nửa bộ ngực cũng không phải không có.
Ngày hôm qua Ngu Hạ bị Lưu Tứ niết đến đỏ hồng, hắn đặc biệt thích đôi chân ngọc cùng ngực của nàng, lúc khi dễ nàng đều là một bên động thân một bên niết ngực nàng.
Ngu Hạ cũng không có kêu cung nữ tiến vào, trong phòng hơi thở ái muội, dấu vết trên người nàng cũng không cho phép nàng làm trò trước mặt cung nữ.
Nàng sột sột soạt soạt mặc váy áo vào, lúc nhìn về phía Lưu Tứ hắn đã mặc quần vào, áo còn chưa kịp mặc.
Lưu Tứ nói: “Lại đây.”
Ngu Hạ có chút khó hiểu: “Hả? Lại làm gì?”
Lưu Tứ ôm nàng, ở trên mặt nàng hôn hôn, Ngu Hạ thoạt nhìn biểu tình vô tội, một đôi con ngươi trong trẻo như nai con, làm người không nhịn được khi dễ, Lưu Tứ đem nàng ôm lên, ngồi ở trên giường, đểcnàng đối mặt với mình.
Lúc này đã không tính sáng sớm, đại khái là giữa trưa, Ngu Hạ bị hắn ôm làm một lần nữa.
Thẳng đến kết thúc, Ngu Hạ còn không kịp phản ứng, nàng thật sự không hiểu Lưu Tứ sao lại có nhiều sức lực như vậy, rõ ràng tối hôm qua thời gian liền giằng co lâu như vậy, buổi sáng hôm nay hắn còn muốn.
Nàng một tia sức lực đều không có, eo đau đến cơ hồ muốn gãy, Lưu Tứ gắt gao ôm Ngu Hạ.
Cả người Ngu Hạ bị mồ hôi thấm ướt, Lưu Tứ ôm nàng đi suối nước nóng, đặt nàng vào trong ao.
Việc này vẫn diễn ra liên tục cho tới buổi tối, Ngu Hạ cũng không hiểu Lưu Tứ làm sao vậy, nàng cuối cùng ở trong nước hôn mê, chờ tỉnh lại liền phát giác nơi ở đã thay đổi.
***
Hà Tuyết trước hết ý thức được Ngu Hạ buổi tối không thấy, hoàng đế cũng không thấy, hoàng đế mang Ngu Hạ đi cũng không phải việc gì hiếm lạ, hiếm lạ nhất là Ngu Hạ mới vừa được sủng hạnh qua.
Ngu Hạ thân thể yêu ớt, Lưu Tứ có thể mang nàng đi làm cái gì?
Hà Tuyết trong lòng khó hiểu, cũng không có nói ra, trên giường vẫn còn hơi thở ái muội, đệm chăn một mảnh hỗn độn, mùi hoa nhàn nhạt trên người Ngu Hạ cũng bị hương vị nồng đậm chôn vùi.
Hà Tuyết cũng không biết được Lưu Tứ đối Ngu Hạ đến tột cùng là có cảm tình gì, nàng chỉ đáng thương Ngu Hạ. Ngu Hạ là Hà Tuyết nhìn lớn lên, hai người làm bạn nhiều năm, Hà Tuyết hiểu rõ Ngu Hạ từ nhỏ tâm tư đơn thuần, chưa từng có tâm tư hại người, nếu không có gặp được Lưu Tứ, nếu hai nước không có chiến tranh, có Bạch gia cùng hoàng gia che chở, Ngu Hạ hẳn là công chúa được sủng ái nhất Lan Quốc, gả cho thanh niên tài tuấn, cả đời đều sẽ không có phiền não gì.
Không giống như hiện tại. Hiện tại, tất cả mọi người đều biết Ngu Hạ chỉ là quân cờ trong tay Lưu Tứ, chỉ có mình Ngu Hạ là không biết.
Ngu Hạ hiện giờ cũng rất ít hỏi Hà Tuyết chuyện phụ hoàng mẫu phi của nàng, càng ít hỏi huynh đệ tỷ muội trước kia của nàng, nàng tựa hồ hoàn toàn tin vào lời nói của Lưu Tứ, cho rằng nàng trước kia không được coi trọng, không có người dựa vào, chỉ có Lưu Tứ yêu thương nàng thật lòng.
Mấy ngày nay Ngu Hạ vẫn luôn không có trở về. Lưu Tứ nghe nói đã hồi cung, trong lúc đó có người của Thái Hậu lại đây tìm Ngu Hạ, nhưng cũng không tìm được, lúc này Hà Tuyết rốt cuộc ý thức được, tiền triều hậu cung Cảnh Quốc tựa hồ đã xảy ra đại sự.
Hà Tuyết ở hành cung cũng không thể nghe ngóng được việc gì, Ngu Hạ tin tưởng Hà Tuyết, trừ bỏ hoàng đế người Ngu Hạ tín nhiệm nhất là Hà Tuyết. Hà Tuyết chưởng quản các loại tài vật của Ngu Hạ, nàng cầm không ít bạc đi mượn sức người khác hỏi thăm đủ loại tin tức. Ở trong cung sống sót, ắt không thể thiếu đó là hoàng đế sủng ái cùng nhân mạch. Ngày thường hào phóng một chút, thời khắc mấu chốt sẽ có tác dụng rất lớn.
Không thấy Ngu Hạ, Hà Tuyết lo lắng an nguy của nàng, hỏi thăm hồi lâu Hà Tuyết mới biết được một chút sự tình của Tề gia.
Đến nỗi Ngu Hạ đi đâu, Ngu Hạ vẫn còn ở trong cung hay là ở chỗ nào không có người biết được.
Sự tình muốn nói đến đêm sinh thần Trấn Quốc Công Tề Thắng.
Tề Thắng vẫn chưa tới hành cung, hắn đại thọ tự nhiên ở Trấn Quốc Công phủ, có một nữa quan viên trong triều lui tới. Tề gia ở Cảnh Quốc thế lực cường thịnh, lúc tiên đế còn sống Tề gia là gia tộc cường thế nhất, hiện giờ tuy rằng suy thoái, nhưng người Tề gia ở trong triều nhậm chức không ít, cho dù quan hệ Thái Hậu cùng hoàng đế không tốt nhưng dù sao cũng là mẹ đẻ hoàng đế, cho nên người lấy lòng Tề gia người vẫn không ít.
Sinh thần Tề Thắng thiết yến mười mấy bàn tiệc rượu, Tề phủ hỉ khí dương dương, trên bữa tiệc các loại sơn trân hải vị vô số kể, các quan viên đưa tới thọ lễ đều thực trân quý, trong bữa tiệc, trưởng tử của Tề Thắng, Tề Hâm uống nhiều mấy chén, đỏ mặt tía tai nhân tiện bắt đầu nói đến đương kim thánh thượng: “Lúc trước nếu Thái Tử điện hạ không xảy ra chuyện, ngôi vị hoàng đế nơi nào tới lượt hắn ngồi? Không có Đoan Vương cùng mấy lão già Đặng gia, Lưu Tứ là cái thá gì! Lưu Tứ âm hiểm xảo trá, Thái Tử tám phần cũng là hắn hại chết. Hắn soán vị đoạt quyền, sát huynh giết cha, ông trời sớm muộn cũng