Lưu Tứ vuốt ve mặt Ngu Hạ, nhàn nhạt nói: “Trẫm còn tưởng rằng nàng đã quên trẫm rồi.”
Ngu Hạ cảm thấy bất mãn, nàng há mồm cắn lên cánh tay Lưu Tứ.
Cánh tay hắn cứng ngắt, tất cả đều là cơ bắp, cứng như cục đá, Ngu Hạ cắn hắn cũng cảm thấy đau răng, đặc biệt không vui cọ xát trong chốc lát, nàng nói: “Trí nhớ ta rất tốt, sao có thể quên bệ hạ.”
Lời vừa mới nói xong, Ngu Hạ lại ý thức được chính mình không lâu trước đây mới mất trí nhớ, tất cả chuyện lúc trước đều nhớ không nổi.
Lưu Tứ nhéo cằm nàng, ngón tay hơi hơi dùng lực, Ngu Hạ cảm thấy có chút đau, nhẹ nhàng nhíu mày, đẩy tay Lưu Tứ ra: “Bệ hạ……”
Lưu Tứ nói: “Nói dối.”
Hắn kề sát bên tai Ngu Hạ nói: “Lần này trẫm tin chuyện ma quỷ của nàng, về sau nếu dám quên trẫm, trẫm nhất định nhốt nàng trong cung, mỗi ngày đều phải nhìn thấy trẫm.”
Trên người hắn có mùi đàn hương nhàn nhạt, thanh u yên lặng, làm người cảm thấy tim đập thình thịch.
Ngu Hạ dựa vào vai Lưu Tứ, kề sát vào hắn một chút, ở bên tai hắn thấp giọng nói mấy câu.
Lưu Tứ nhướng mày: “Hử?”
Ngu Hạ ôm cánh tay hắn, đem mặt chôn trong lòng ngực Lưu Tứ.
Lưu Tứ vuốt ve tóc nàng “Đã đủ rồi, ăn nhiều nàng lại không tiêu.”
Mới vừa rồi thâm mật nửa canh giờ, nàng vốn dĩ suy yếu liền có chút không thể thừa nhận rồi, lại đến một lần nữa nàng khả năng sẽ trực tiếp ngất xỉu.
Ngu Hạ thích cùng Lưu Tứ ở bên nhau, thống khổ hoặc là sung sướng nàng đều thực thích, nàng dựa vào Lưu Tứ: “Muốn gần bệ hạ một chút, ta cảm thấy thực vui vẻ.”
Ánh mắt Lưu Tứ tối sầm lại, hôn lên khóe môi nàng, kéo nàng sát vào ngực “Giống như vậy sao?”
Móng tay Ngu Hạ bắt lấy cánh tay Lưu Tứ, nàng kỳ thật không có để móng tay dài, đầu ngón tay đều rất mềm mại. Nàng cào một chút cũng không đau
Ngu Hạ cắn cắn môi, ngập ngừng nhìn về phía Lưu Tứ, nhẹ gật gật đầu.
Lưu Tứ cũng không biết như thế nào cho phải, Ngu Hạ trời sinh tựa như chọc người đau, chuyên chọc hắn thương tiếc cùng yêu thương.
Cố tình hắn lại không phải người trời sinh ôn nhu, chỉ chiếm hữu tất cả.
Lần này bất quá chỉ ngắn ngủi ba mươi phút, nơi nào đó của Lưu Tứ liền ngừng hành động.
Ngu Hạ nếm không ra cái gì khác nhau, ở trong lòng nàng, thời gian này đã rất lâu.
Nước ấm đã chuẩn bị tốt, Lưu Tứ ôm nàng đi tắm rửa. Sau khi ra còn còn không đến giữa trưa.
Thái giám chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai người, đều là một ít cháo cùng điểm tâm mua trên đường, hương vị ngon miệng, Ngu Hạ chậm rãi uống cháo, nàng ăn uống không được tốt, uống nửa chén mới hỏi Lưu Tứ: “Bệ hạ, chúng ta phải về sao?”
“Không quay về.” Lưu Tứ nói, “Trẫm sẽ thường xuyên tới thăm nàng.”
Ngu Hạ nhíu nhíu mày: “Vì sao nha?”
Biến động trong triều đình quá lớn, người muốn giết cũng quá nhiều, hậu cung sẽ bị đổi không ít người, Lưu Tứ trong khoảng thời gian này cũng sẽ rất bận, không có thời gian lo lắng cho Ngu Hạ.
Thái Hậu ở trong cung đã nhiều năm, kỳ thật cũng có một ít thủ đoạn, Lưu Tứ chính là lo lắng Thái Hậu bắt Ngu Hạ uy hiếp hắn thôi.
Hắn thật ra không sợ uy hiếp, chỉ là sợ Ngu Hạ chịu khổ.
Nàng nhìn chính là bộ dáng không tim không phổi, đối người khác lòng đề phòng không lớn, Lưu Tứ cũng lo lắng nàng bị Thái Hậu lừa.
Bất quá chuyện này Lưu Tứ cũng không nói nhiều với Ngu Hạ.
Hắn bưng chén cháo Ngu Hạ chưa ăn hết lên, múc từng muỗng đút nàng.
Nàng mới vừa rồi bị khi dễ đến không ít sức lực, mỗi ngày không ăn cơm cho tốt sẽ ngày càng ốm yếu hơn.
Ngu Hạ thấy Lưu Tứ đút nàng, cũng há mồm uống từng muỗng.
Lưu Tứ nói: “Trẫm rảnh liền tới với nàng, ở bên này quen không?”
Hắn yêu cầu không cao, tuy rằng Lưu Tứ xuất thân hoàng tộc, thân phận tôn quý, nhưng hắn đối với ăn, mặc, ở, đi lại yêu cầu lại không tính khắc nghiệt. Lưu Tứ cũng không phải nam nhân ham hưởng thụ cùng an nhàn, lúc còn niên thiếu liền ra vào chiến trường, khổ gì đều ăn qua.
Ngu Hạ lại không giống hắn, nàng dạ dày mảnh mai, thân thể mảnh mai, phải được mặc tốt, được ăn ngon.
Hắn làm hoàng đế nhưng cũng không tự hưởng thụ vinh hoa phú quý, chỉ cần cho tiểu nữ nhân của hắn được.
Ngu Hạ nói: “Ở quen, chỉ là……”
Lưu Tứ đút nàng một ngụm cháo: “Hử?”
Ngu Hạ nói: “Ta cũng nhớ Hà Tuyết, bên người không có một cung nữ, đều là thái giám, ta cùng bọn họ không lời gì để nói.”
Lưu Tứ không cho là đúng: “Không phải đều để sai sử sao?”
Này không giống nhau, Ngu Hạ vẫn là thích cung nữ hơn.
Nàng nói: “Bệ hạ để Hà Tuyết lại đây đi.”
Lưu Tứ không thích cung nữ tên Hà Tuyết này, Hà Tuyết theo Ngu Hạ nhiều năm như vậy, đối Ngu Hạ trung thành và tận tâm, duy nhất không tốt chính là, Hà Tuyết là người Lan Quốc.
Lan Quốc vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ Ngu Hạ, Ngu Chương còn muốn mang Ngu Hạ trở về, hắn lo lắng trong khoảng thời gian này mà để Hà Tuyết mật báo với Lan Quốc, đem Ngu Hạ mang đi.
Hắn xoa xoa khóe môi Ngu Hạ “Không được.”
Ngu Hạ nói: “Vì sao không được? Ta cảm thấy khá tốt.”
Lưu Tứ nói: “Nghe trẫm, nàng thích cung nữ, ta an bài hai cung nữ tới đây.”
Ngu Hạ cũng không nghĩ vô cớ gây rối, nàng có thể an tĩnh, cũng không thích nháo người.
Lưu Tứ còn phải về cung, hắn lúc tới cũng không bị người khác phát hiện, lúc rời đi cũng sẽ như vậy.
Ngu Hạ đem cái bình an khấu nàng mua tặng cho Lưu Tứ.
Kỳ thật cũng không xem như mua, là nàng dùng vòng ngọc đổi.
Bình an khấu tản ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, thoạt nhìn phá lệ ôn nhuận.
Lưu Tứ nhìn chăm chú vào Ngu Hạ: “Ở đâu có?”
Ngu Hạ nói: “Ta mua, cố ý mua cho bệ