Editor: Lemon
Ngu Hạ cũng không biết bản thân rời khỏi Vĩnh Thọ cung như thế nào, lúc nàng ra tới sắc mặt có chút tái nhợt, Hà Tuyết còn tưởng rằng Ngu Hạ đã xảy ra chuyện gì, sau khi ra ngoài Hà Tuyết nắm cánh tay Ngu Hạ, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa, Thái Hậu nói gì với ngài? Ngài có ăn thứ gì của bà ấy hay không? Có nhận cái gì không?”
Ngu Hạ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Hà Tuyết nói: “Thái Hậu cùng bệ hạ quan hệ căng thẳng, bệ hạ vừa mới giết một nhà Tề gia, trong lòng bà ấy khẳng định căm hận bệ hạ, hiện giờ trong bụng ngài còn có hài tử, Thái Hậu chỉ sợ sẽ đem cừu hận chuyển đến trên người ngài.”
Có lẽ vậy, bất quá Ngu Hạ cảm thấy, Thái Hậu kỳ thật không có nhẫn tâm như vậy, đứa nhỏ này không chỉ là hài tử của nàng cùng Lưu Tứ, cũng là tôn tử hoặc tôn nữ của Thái Hậu, phàm là bà còn có lòng thương sẽ không làm gì đứa nhỏ này.
Ngu Hạ vịn Hà Tuyết đi lên phía trước, nàng nói: “Ta còn cảm thấy bệ hạ cùng ngươi, còn có Thái Hậu che giấu ta rất nhiều việc.”
Nhưng nàng lại đoán không ra, trong đó lại sẽ có cái gì giấu giếm nàng. Sẽ có chuyện gì nàng không thể biết được?
Trở về Phượng Nghi Cung, Xuân Đào còn đang cùng một đám cung nữ đánh bài, trong cung quá quạnh quẽ, không có quá nhiều trò hay, Xuân Đào lại là không chịu ngồi yên, thấy Ngu Hạ tới Xuân Đào duỗi tay ra “Nhanh tới đây ngồi, ngươi cũng tới chơi một vòng, ta thắng được vài lượng rồi này.”
Ngu Hạ thật ra không thích chơi mấy cái này, sau khi mang thai nàng liền thích ngủ hơn.
Qua một năm, thời tiết một ngày một ấm hơn, thực mau lại là một năm xuân, cành liễu lại ra lá mới, các cung nhân đều đổi quần áo khác, bụng Ngu Hạ ngày một lớn.
Mùa xuân năm nay vốn dĩ đến thời gian tuyển tú nhưng bị Lưu Tứ ra lệnh hủy bỏ. Các đại thần cũng không dám nói cái gì, bởi vì năm nay các nhà đều không thể nào vui nổi, Tề gia sau khi bị xử lý, trong triều có một nửa gia tộc cũng bị liên lụy, lục tục có người mới được đề bạt, những người này đối Lưu Tứ cúc cung tận tụy, Lưu Tứ hủy bỏ tuyển tú, hơn nữa đưa một ít phi tần phân vị thấp tới hành cung, thanh âm phản đối ít ỏi.
Không ít gia tộc kỳ vọng nữ nhi trong nhà tiến cung hầu hạ hoàng đế, ngày nào đó nữ nhi được hoàng đế sủng hạnh, toàn bộ gia tộc nhất vinh câu vinh, nói không chừng còn có thể một bước lên mây.
Nhưng mà Lưu Tứ từ khi đăng cơ tới nay ít bước vào hậu cung, lại nói tiếp người được sủng ái gần đây chỉ có một mình Hoàng Hậu, thậm chí Hoàng Hậu cũng không tính đặc biệt được sủng ái, bởi vì Lưu Tứ cũng không thích đi hậu cung, thường xuyên mười ngày nửa tháng mới đi một lần.
Các triều thần cũng hoài nghi qua, Nguyên Hi Đế có phải có bệnh kín gì hay không.
Nhưng mà loại chuyện này các đại thần sao dám tùy tiện nghị luận, cho nên đều là đặt ở trong lòng phỏng đoán, thẳng đến khi truyền ra tin tức Hoàng Hậu có thai.
Đại thần hiếm khi gặp được Hoàng Hậu, tuy rằng không có gặp qua nhưng bọn họ đều nghe qua mỹ danh Ngọc Chân công chúa. Lan Quốc vốn dĩ có nhiều mỹ nhân, Ngọc Chân công chúa lại là mỹ nhân trong mỹ nhân, đủ để thấy được Nguyên Hi Đế bắt bẻ tới mức nào.
Cứ như vậy, nữ nhi nhà nào nếu là tư sắc thường thường, dứt khoát đừng nghĩ tới đưa vào cung. Nhà nào có nữ nhi xinh đẹp một chút lại sợ kết cục giống như Quý Phi Đức phi Thục phi, thay vì đưa vào trong cung mặc cho số phận còn không bằng đem nữ nhi xinh đẹp đi liên hôn.
***
Mùa xuân tới, bụng Ngu Hạ cũng lớn hơn, bắt đầu lộ ra.
Mấy tháng qua Ngu Hạ cũng không ngủ cùng giường với Lưu Tứ, Lưu Tứ vẫn luôn vội vàng chính sự, hiếm khi tới hậu cung.
Lan Quốc bên kia trải qua một năm cũng ổn định lại, hoàng đế băng hà, Thái Tử Ngu Chương kế vị, trong đó đã xảy ra cái gì không thể hiểu hết, bất quá bên trong Lan Quốc đã xảy ra không ít chuyện, mùa xuân năm nay thật vất vả mới ổn định lại, Ngu Chương cũng phái sứ giả mang theo lễ vật tới Cảnh Quốc.
Hậu cung không thể tham gia chính sự, chuyện này Ngu Hạ tất nhiên cũng không biết.
Nàng mang thai ổn định, thái y nói thân thể Ngu Hạ rất tốt, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hài tử có thể bình yên vô sự sinh hạ. Hiện giờ đã là năm tháng, cẩn thận một chút hai người cũng có thể cùng phòng.
Bất quá Lưu Tứ vẫn là khống chế bản thân không đụng vào Ngu Hạ.
Việc Hậu cung đều giao cho Ngu Hạ, phượng ấn cũng ở trên tay nàng, bất quá cũng không có bao nhiêu việc, việc lớn đã có Lý Quý xử lý giúp Ngu Hạ, một ít việc nhỏ cũng dễ giải quyết, cũng không cảm thấy mệt.
Hôm nay Ngu Hạ sớm lên giường, lúc nàng sắp ngủ thì Lưu Tứ tới. Ngu Hạ vốn dĩ buồn ngủ mở mắt không lên, nhìn thấy Lưu Tứ tới cơn buồn ngủ lập tức bay mất. Bụng Ngu Hạ khá to, không tiện hoạt động, Lưu Tứ ôm nàng lên, hỏi nàng hôm nay ăn cái gì, làm cái gì. Ngu Hạ ghé vào trên vai Lưu Tứ nói từng chuyện xảy ra hôm nay.
Lưu Tứ nói: “Sứ thần Lan Quốc tới, hai ngày này trong cung có yến hội, nàng muốn tham gia hay không?”
Lưu Tứ cũng không nguyện để Ngu Hạ thấy người Lan Quốc, nhưng chuyện này giấu không được, nàng trong khoảng thời gian này luôn miên man suy nghĩ, nếu giấu giếm nàng để nàng biết được ngược lại còn rắc rối hơn, hơn nữa chỉ là yến hội ngắn ngủn mấy canh giờ, Ngu Hạ cũng không có cơ hội tiếp xúc người Lan Quốc.
Hắn nói: “Sức khỏe nàng không được tốt, lại có thai, không muốn thì không cần đi.”
Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Nếu là sứ thần Lan Quốc ta cũng muốn gặp một lần, ngoại trừ Hà Tuyết ta còn không có gặp qua người Lan Quốc khác.”
Lưu Tứ gật gật đầu: “nàng muốn gặp cũng có thể, chỉ là thời gian không thể quá dài, rốt cuộc có thai, sinh bệnh lại phải dưỡng một khoảng thời gian. Bọn họ cũng không phải người quan trọng gì, hiện giờ thấy nàng làm Hoàng Hậu trẫm mới tới nịnh bợ, lúc trước cũng không thèm để ý tới nàng.”
Ngu Hạ “Ân” một tiếng, ghé vào ngực hắn: “Ta biết.”
Mùi hương trên người nàng ngọt ngào, so với trước càng mềm mại hơn, đại khái là phải làm mẫu thân, so lúc trước càng thêm thành thục mê người.
Chờ nàng ngủ Lưu Tứ mới sai người đưa danh sách sứ thần Lan Quốc lên, người tới vẫn là Ngu Kiếm Thanh, Ngu Kiếm Thanh tuy rằng tuổi trẻ nhưng là nhân tài nổi bật nhất tôn thất Lan Quốc, lúc trước cùng