Lưu Tứ nhẹ hôn lên trán Ngu Hạ.
Hắn cũng dần dần bình tĩnh lại, nhưng sợ hãi không biết tên trước sau vẫn bao phủ khắp người hắn.
Nếu có thể vĩnh viễn loại bỏ đi ký ức lúc trước của Ngu Hạ thì tốt rồi, nhưng Lưu Tứ cũng rõ ràng, vắt ngang ở trước mặt hai người không chỉ là những việc không vui lúc trước. Hắn quá mức theo đuổi hoàn mỹ, chỉ muốn hoàn toàn chiếm cứ Ngu Hạ, không muốn phân nàng cho bất kỳ người nào. Nhưng mà trong lòng Ngu Hạ lại giống như còn có người khác.
Ngu Hạ căn bản biết suy nghĩ của Lưu Tứ, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại “Đại khái là không quá quen thuộc tiểu Thái Tử, bệ hạ, ngài gần đây bận quá, luôn là có rất nhiều chuyện phải giải quyết, Thái Tử vẫn luôn ở bên cạnh ta, ngài không biết hắn có bao nhiêu đáng yêu, chờ ngài nhìn thấy chỗ đáng yêu của hắn ngài cũng sẽ thích hắn.”
Lưu Tứ “Ừm” một tiếng.
Ngu Hạ nghe ra hắn thất thần, nàng nhích lại gần ngực Lưu Tứ “Thái Tử một ngày nào đó sẽ trưởng thành, hắn trưởng thành sẽ cưới thê tử xinh đẹp, người ở bên cạnh bệ hạ chỉ có ta.”
Lưu Tứ cắn cánh môi nàng, cọ xát hồi lâu mới nói: “Không cần nhắc hắn nữa.”
Ngu Hạ mở mắt.
Lưu Tứ mặc áo ngủ màu đen, tóc xõa sau lưng, đường cong khuôn mặt tuấn lãng, gương mặt có vẻ nhu hòa vài phần, ánh mắt nặng nề, ánh mắt nhìn về phía nàng phảng phất như muốn đem nàng ăn luôn.
Ngu Hạ nhẹ nhàng cọ cọ ngực Lưu Tứ “Được, không đề cập tới Thái Tử nữa.”
Tên thái Tử còn chưa định ra, Ngu Hạ cảm thấy tên Lưu Tứ đặt quá mức tầm thường, Tùy An không quá dễ nghe, nhưng hắn đối tên này dị thường thích.
Thái Tử lúc mới sinh ra nho nhỏ một đoàn, so với mấy đứa trẻ khác có vẻ nhỏ hơn một vòng, bất quá hiện tại lớn lên rất nhanh, chỉ qua ba tháng thoạt nhìn đã trắng trẻo mập mạp, hơn nữa rất ít khóc nháo, thích nhất đó là ở cùng Ngu Hạ.
Thân thể Ngu Hạ cũng chậm rãi khôi phục, nàng được dưỡng vô cùng tốt, lúc trước cái bụng bị Thái Tử căng lên, sau khi sinh Thái Tử bụng nhỏ lại như lúc ban đầu, thậm chí không có lưu lại một chút nếp nhăn, thoạt nhìn vẫn bóng loáng như cũ.
Hà Tuyết chiếu cố Ngu Hạ một đoạn thời gian rất dài, Ngu Hạ rất thân với Hà Tuyết, nàng cũng muốn cho Hà Tuyết tiến cung nhìn Thái Tử, nàng nói với Lưu Tứ, bên kia lại cự tuyệt.
Lưu Tứ cùng Thái Tử tuy rằng không tính thân cận, nhưng mà ở phương diện giáo dục Thái Tử, Lưu Tứ lại không muốn người Lan Quốc nhúng tay.
Thái Tử là nam hài, hàng năm ở bên người Ngu Hạ khẳng định không được, Ngu Hạ tính tình mềm mỏng, chỉ sợ giáo hài tử cũng sẽ ôm nhu do dự. Ngu Hạ không nhớ rõ gì còn tốt, Hà Tuyết lại nhớ vô cùng rõ. Cảnh Quốc Thái Tử trong quá trình giáo dưỡng, nếu bị người Lan Quốc ảnh hưởng, quá mức thân cận Lan Quốc cũng không phải một chuyện tốt. Cho nên Lưu Tứ cũng không tính cho Hà Tuyết tiến cung.
Ngu Hạ bị cự tuyệt cũng không có nghĩ quá nhiều, Xuân Đào thường thường có thể tiến cung, hiện giờ Xuân Đào cũng phong cảnh lên, nàng hiện tại thường ra vào hoàng cung, lão phu nhân Tuyên Bình hầu phủ đã động tâm tư, muốn cho Xuân Đào hồi phủ làm quý thiếp, nhưng mà Xuân Đào lại không phải cái loại người khác cho nàng chút sắc mặt tốt nàng liền vui vẻ đón nhận.
Xuân Đào hiểu rõ, lão phu nhân khắc nghiệt kia là xem ở mặt mũi Đế Hậu mới nguyện cho nàng trở về, bản thân nàng ở bên ngoài cũng tự tại, lão phu nhân đã từng muốn đuổi nàng ra, hiện tại nàng mới không chịu liếm mặt trở về mang lại cho Tuyên Bình hầu phủ bất kỳ chỗ tốt nào.
Thái Tử vẫn được đặt tên là Tùy An, hiện giờ ba bốn tháng đã không cho Ngu Hạ đút sữa, Ngu Hạ tuy rằng thường xuyên mang theo Thái Tử, đa số thời gian vẫn là bà vú chăm sóc.
Thái Tử từ nhỏ liền nghe lời, ngoan ngoãn hiểu chuyện, Ngu Hạ là mẫu thân hắn, hắn tự nhiên thích Ngu Hạ, nhưng lúc Ngu Hạ không ở đây Thái Tử cũng không khóc không nháo.
Khi thời tiết tốt Ngu Hạ cũng sẽ ôm Thái Tử ra ngoài tản bộ. Nàng vóc dáng nhỏ xinh, thân thể lại đơn bạc, Xuân Đào nhìn thấy Ngu Hạ ôm hài tử liền muốn cười, nói Ngu Hạ giống như là trộm con nhà người ta.
Bởi vì Ngu Hạ vẫn tính trẻ con, căn bản nhìn không ra đã sinh hài tử.
Nàng tuy rằng thân thể phát dục rất tốt, vòng eo tinh tế, bộ ngực so lúc trước càng thêm đầy đặn, giống như tuyết phong, nhưng mặt mày hoàn toàn không có thành thục phong tình.
Xuân Đào nói: “Nên để bệ hạ trị ngươi nhiều hơn, ngươi cả ngày vô ưu vô lo, nhìn cũng nhẹ nhàng, không biết mệt mỏi, bệ hạ buổi tối không có lăn lộn ngươi sao?”
Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Còn không có, ta sinh hạ hài tử, thân thể suy yếu, bệ hạ nói để ta tịnh dưỡng cho tốt đã.”
“Luôn cảm thấy không quá bình thường,” Xuân Đào nói, “Bình thường nam nhân có thể mấy tháng không chạm vào nữ nhân?”
Ngu Hạ nói: “Ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ, bệ hạ xác thật là lo lắng cho ta.”
Sau khi nàng sinh hài tử, thân thể càng thêm yếu đi, Xuân Đào nói nàng như là chưa từng sinh qua hài tử, trong đó một nguyên nhân chính là Ngu Hạ sau khi sinh càng thêm gầy ốm, tinh thần phảng phất như bị Thái Tử hút hết rồi.
Lưu Tứ đau lòng Ngu Hạ, biết được nàng không chịu nổi, cho nên dù muốn Ngu Hạ chỉ ôm ấp hôn hít nàng, nhợt nhạt thân mật một phen.
Lúc lên giường Lưu Tứ tuy rằng biểu hiện cường hãn, nhưng hắn cũng không phải người đặc biệt yêu thích tình dục.
Ngu Hạ cũng không am hiểu câu dẫn người khác, cho nên cuộc sống hai người bình đạm như nước, bản thân nàng cũng thích như vậy.
Xuân Đào nói: “Nhưng thật ra hiếm lạ, ta cho rằng nam nhân đều gấp gáp chuyện này, bệ hạ quả thực giống như dân gian nói rất yêu thích ngươi.”
“Dân gian nói gì?” Ngu Hạ thuận miệng hỏi.
Xuân Đào đột nhiên nghĩ tới, Lý Quý tựa hồ không cho phép nàng nói tới cái này, nàng cười một tiếng: “Không có gì, khen Đế Hậu tình thâm thôi.”
Ngu Hạ theo bản năng cảm thấy không đúng, nàng cũng hiểu biết Xuân Đào, biết Xuân Đào gạt nàng cái gì đó, bất quá ngay cả Xuân Đào cũng ở giấu giếm nàng, rốt cuộc là thứ gì mà nàng không thể biết?
Ngu Hạ nói: “Ta lúc trước mất ký ức, cái gì đều nhớ không nổi, bệ hạ cũng không chịu nói cho ta, ngươi biết chút gì cũng không chịu nói cho ta, toàn bộ trong cung đều giấu ta.”
Xuân Đào trong lòng tuy rằng áy náy, nhưng nàng vẫn là không có mở miệng, như cũ trở thành cái gì cũng không biết.
Ngu Hạ cũng không truy vấn, cùng Xuân Đào hồi cung.
Cách đó không xa lại truyền đến tiếng bước chân, Hiền phi cười lạnh một tiếng, mang theo các cung nữ rời đi: “Nguyên lai thật sự nhớ không nổi chuyện lúc trước, bệ hạ còn sai người gạt nàng.”
Trong khoảng thời gian này