- Tấn Vương, chúng ta khi nào thì đại hôn?
Thượng Quan Tố gấp không chờ nổi mở miệng hỏi.
Vừa nói Thượng Quan Tố còn cố ý duỗi tay giống như cào kéo cổ vạt áo.
Trên chiếc cổ trắng, chi chít những vết hoan ái đập thẳng vào mắt Long Tử Viễn.
Gió lạnh khẽ thổi qua khăn lụa che mặt, gương mặt xấu xí lần thứ hai ánh vào trong mắt Long Tử Viễn, làm hắn xem mà thấy trong lòng cực kỳ ghê tởm, muốn buồn nôn!
Cực lực kiềm chế suy nghĩ muốn bóp chết Thượng Quan Tố, ngay cả tiếp xúc gần gũi cũng không phải hắn muốn ôm xấu nữ này, mà là âm thầm muốn tìm hổ phù.
Nhưng mỗi lần tay hắn vừa động, Thượng Quan Tố lại càng ôm chặt cổ hắn, làm hắn giận dữ không thôi!
Thượng Quan Tố thấy Long Tử Viễn không trả lời, cố ý hỏi lại lần nữa:
- Tấn Vương điện hạ, chúng ta khi nào sẽ thành thân...
Lúc này, khăn che mặt bị gió thổi bay đi, một gương mặt với vết bớt màu đỏ tươi ghê người, may thay có một đôi mắt cũng tạm coi là xinh đẹp.
Dạ dày Long Tử Viễn cuồn cuộn liên tục, toàn thân nổi da gà.
Hắn theo bản năng muốn dùng sức đẩy ra Thượng Quan Tố, nhưng đôi tay nàng lại ôm chặt lấy hắn, hơn nữa thân mình nhún một cái, hai chân liền cặp trên eo Long Tử Viễn!
- Tấn Vương, người mau trả lời Tố Tố đi!
Nói rồi, Thượng Quan Tố còn cố ý để sát mặt vào trước mắt Long Tử Viễn, hơn nữa môi đỏ lẩm bẩm chỉ cách môi Long tửu Viễn chưa đến một xentimet.
Long Tử Viễn cố kìm nén cảm giác không khoẻ ờ dạ dày, kiềm chế tính tình, ho khan vài tiếng, ngay sau đó nói sang chuyện khác:
- Tố Tố, những vết thương trên cổ ngươi là sao vậy?
Thượng Quan Tố hiểu rõ ý của Long Tử Viễn, hắn muốn mượn việc này để nhục nhã nàng, làm nàng tự biết cảm thấy thẹn.
Chỉ tiếc Thượng Quan Tố nàng không phải loại người biết thẹn.
Huống chi trên cổ áo, mấy dấu vết đó đều là kiệt tác của nàng.
Nhưng trên mặt, Thượng Quan Tố liền tỏ vẻ uỷ khuất, giống như bị chạm đến nỗi đau.
Hai tròng mắt sáng rưng rưng nước mắt, sau đó lách tách rơi xuống đất.
Nàng còn cố ý chùi nước mắt lên trên người Long Tử Viễn.
Long Tử Viễn nắm chặt tay thành quyền, cố nén suy nghĩ muốn bóp chết Thượng Quan Tố.
Thượng Quan Tố nhìn thấy nụ cười cứng đờ của hắn cùng với sát khí nơi đáy mắt thì trong lòng càng sung sướng.
Hai mắt đẫm lệ càng tuôn rơi, hơn nữa nước mắt nước mũi đều dính hết lên quần áo của Long Tử Viễn.
Nàng khẽ hừ lạnh trong lòng: Ha hả, ngươi không phải vì hổ phủ cái gì cũng đều có thể nhẫn nhịn hay sao? Thượng Quan Tố ta thật muốn nhìn xem ngươi còn có thể nhịn đến khi nào?
Long Tử Viễn không phải muốn giết nàng sao? Nàng liền như hắn mong muốn, tìm đường chết cho hắn xem! Chọc hắn tức giận, làm hắn mau giết nàng!
Long Tử Viễn chán ghét đến cực điểm, nhưng hắn nỗ lực áp chế tức giận cùng ghê tởm, bên trong tay áo nắm chặt thành quyền, nhưng trên mặt vẫn quan tâm hỏi:
- Tố Tố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm ngươi khóc thương tâm như vậy?
Thượng Quan Tố nâng lên gương mặt xấu xí, dáng vẻ kệch cỡm lau đi nước mắt nước mũi, nức nở nói:
- Tố Tố trên đường hồi kinh...!bị...!bị sơn tặc làm bẩn thân mình...!hu hu hu...!Tấn Vương, ngươi phải làm chủ cho Tố Tố...
Thượng Quan Tố trên mặt khóc rất thương tâm, nhưng khoé môi lại khẽ cong lên, tựa như rất hưởng thụ.
Long Tử Viễn cảm thấy cả người lạnh lẽo, đáy mắt che kín sát khí.
Thượng Quan Tố đáng chết! Nàng trước mặt mọi người nói ra chuyện này, đây chính là vả thẳng mặt Long Tử Viễn hắn, làm hắn trở thành trò cười khắp thành Mạc Dương!
Khóc lóc đã đành, Thượng Quan Tố còn không ngừng dùng thân mình cọ Long Tử Viễn, bàn tay còn không an phận muốn thăm dò vào trong cổ áo hắn.
Sát khí ở đáy mắt Long Tử Viễn càng tăng lên, chính lúc tay Thượng Quan Tố sắp vói vào cổ áo, hắn liền bắt lấy tay nàng, âm thầm hít sâu một cái.
Hắn tự nói với mình, chờ sau khi điều tra rõ chuyện hổ phù, hắn nhất định sẽ