Bên ngoài Tố Viên là một hồ hoa sen, hiện giờ tuy không có hoa nhưng quản gia vừa đi đến cạnh hồ thì đột nhiên bị đánh trúng, cả người ngã nhào về phía trước.
"Bùm" một tiếng, quản gia đáng thương rớt vào trong hồ sen.
Mới đầu xuân tuyết vừa dừng rơi, nước trong hồ lạnh như cắt vào từng thớ thịt.
Tố Tố mỉm cười híp mắt nhìn về phía Yên Nhiên, môi đỏ nhẹ nhàng mấp máy:
- Yên Nhiên, ngươi thật hư nha!
- Hư, có sao? Có sao? Yên Nhiên chỉ là học theo tiểu thư thôi, nô tỳ còn chưa học được một phần mười của tiểu thư đâu!
Tố Tố cười ấm áp, có nha hoàn như này trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Sau khi đổi y phục Tố Tố liền mang theo Yên Nhiên thong thả đi ra ngoài mặc cho một đám người đã chờ sẵn ở ngoài sảnh.
Trong mắt Liễu Yến và Thượng Quan Ngọc chứa đầy lửa giận, bọn họ rất muốn giáo huấn Thượng Quan Tố một trận.
Chỉ là một cái phế vật mà dám kiêu ngạo, dám để bọn họ đợi nàng ngoài sảnh lâu như vậy.
Thượng Quan Ngọc lại càng tức giận tột cùng.
Một đứa phế vật xấu nữ có tư cách gì để gả cho đệ nhất mỹ nam Vương gia - Tấn Vương điện hạ.
Thượng Quan Ngọc sợ Hoàng thượng hạ thánh chỉ này là làm Thượng Quan Tố thành hôn với Tấn vương điện hạ.
Càng nghĩ nàng ta càng thêm nôn nóng, càng ghen ghét oán hận không thôi.
Mẹ con hai người cố nén oán hận nơi đáy lòng, âm thầm thề, mặc kệ thánh chỉ này có phải đại hôn hay không bọn họ cũng tuyệt đối không để phế vật này gả cho Tấn vương điện hạ.
Lý công công thấy Tố Tố đã đến thì sắc mặt hơi cương lại một chút.
Sớm đã nghe nói đại tiểu thư phủ tướng quân chính là đệ nhất xấu nữ Bắc Yến.
Tuy trên mặt đeo khăn che nên không thấy rõ dung nhan của nàng, nhưng nhìn một đôi con ngươi lộ ra bên ngoài ngược lại rất có tinh thần, hoàn toàn không khớp với biệt danh phế vật xấu nữ.
Dù có nghi hoặc nhưng vốn là công công từ trong cung ra tới nên hắn không nói gì cả, điều chỉnh lại suy nghĩ đưa mắt nhìn mọi người rồi cất lên chất giọng vịt đực nói:
- Thượng Quan Hạo tiếp chỉ.
- Thần tiếp chỉ.
Thượng Quan Hạo khẽ hất trường bào qua một bên, quỳ một gối tiếp chỉ.
Một đám người trong phủ tướng quân cũng theo Thượng Quan Hạo quỳ xuống, chỉ có một mình Tố Tố vẫn đứng im như cũ.
Người ta thường nói nam nhi dưới gối có hoàng kim*, nhưng Thượng Quan Tố nàng dưới gối cũng có hoàng kim, duy chỉ quỳ trời xanh và cha mẹ.
Cho nên Tố Tố không sợ, vẫn ung dung đứng như cũ...
Ánh mắt sắc bén của Lý công công nhìn về phía Tố Tố, thanh âm đọc thánh chỉ chợt dừng lại.
Mọi người vốn đang cúi đầu quỳ tiếp chỉ liền theo ánh mắt Lý công công nhìn qua.
Vừa nhìn, Thượng Quan Hạo lập tức nổi giận!
Biết ngay phế vật này sẽ mang lại hoạ cho ông ta mà!
Ngay thời khắc mấu chốt còn gây chuyện, Thượng Quan Hạo kiềm chế tức giận đáy lòng, lạnh lùng nói:
- Tố Tố, còn không mau quỳ tiếp chỉ!
Tố Tố cúi đầu xuống, nghe thấy tiếng quát lớn của Thượng Quan Hạo thì môi đỏ khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt đầy châm biếm.
Quỳ xuống? Tên bạo quân Long Ứng Uyên này còn không nhận nổi một quỳ của Thượng Quan Tố nàng!
- Phụ thân, ngươi không nghe thấy vị công công này nói sao? Thượng Quan Hạo tiếp chỉ? Nhưng không hề bảo Thượng Quan Tố tiếp chỉ nha, cho nên Tố Tố vì sao phải quỳ? Nếu quỳ chẳng khác nào Tố Tố xuyên tạc ý tứ của Thánh thượng, không tôn trọng Thánh thượng hay sao? Lý công công, ngươi nói có đúng không?
Tố Tố ngay trước mắt bao người thản nhiên xuyên tạc lời Lý công công.
Nàng chớp chớp đôi mắt vô đội nhìn thẳng hắn.
Đám người trong phủ tướng quân như hổ lang, giận dữ trừng mắt Tố Tố giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Trong lòng thầm rủa, phế vật chết tiệt này đắc tội Hoàng thượng đã đành, thế nhưng còn xuyên tạc ý tứ của Lý công công.
Nếu như ánh mắt có thể ăn thịt người thì Tố Tố sớm đã bị ăn tươi nốt sống vô số lần rồi.
Lý công công hơi nhíu mày nhìn Tố Tố với ánh mắt đầy thâm sâu, ngay sau đó không trả lời Thượng Quan Tố, tiếp tục cất giọng vịt đực nói:
- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, nghe rằng tướng quân trấn quốc Thượng Quan Hạo có nữ nhi Thượng Quan Nguyệt hiền lương thục đức, khuynh quốc khuynh thành.
Nay tứ hôn với Tấn vương Long Tử Viễn làm chính phi, chọn ngày lành thành hôn, khâm thử.
Lý công công vừa dứt lời, hai mẹ con Diệp Mẫn và Thượng Quan Nguyệt vẫn không dám tin tưởng.
Chuyện tốt như này thật sự lại dừng ở trên người bọn họ sao?! Chẳng phải tiên hoàng tứ hôn Thượng Quan Tố với Tấn vương sao?
Bọn họ còn tưởng rằng Hoàng thượng sẽ không giải trừ thánh chỉ của tiên hoàng, nhưng hiện nay thánh chỉ này được ban xuống làm đôi mẹ con Diệp Mẫn cảm thấy quá mức mơ hồ giống như đang nằm mơ vậy.
Thượng Quan Nguyệt quay sang nói với Diệp Mẫn:
- Nương, ngươi véo ta một cái đi, có phải Nguyệt Nhi đang nằm mơ hay không?
Diệp Mẫn hưng phấn vô cùng nhưng toàn thân đều là vết thương, khó mà cử động.
Thượng Quan Nguyệt thấy vậy vội nói:
- Nữ nhi suýt chút nữa quên mất mẫu thân đang bị thương.
Thượng Quan Nguyệt lại xoay người nói với nha hoàn:
- Thu Cúc, ngươi mau véo ta một cái đi.
- Tiểu thư...
Thu Cúc sợ hãi nhìn Thượng Quan Nguyệt giống như sợ nàng ta sẽ trách phạt mình.
- Nhanh lên, bổn tiểu thư bảo ngươi véo thì ngươi mau véo đi.
Thượng Quan Nguyệt có chút gấp gáp.
Thu Cúc nhìn sang Diệp Mẫn, Diệp Mẫn cũng gật gật đầu.
Lúc này Thu Cúc mới run rẩy nâng lên tay, dừng ở cánh tay Thượng Quan Nguyệt rồi khẽ véo một cái.
Thượng Quan Nguyệt cảm thấy hơi đau xót, nhưng sợ vẫn là nằm mơ nên lại nói:
- Thu Cúc, véo mạnh lên một chút.
Thu Cúc cực kỳ sợ hãi, lần thứ hai nhìn về phía Diệp Mẫn.
- Nhìn cái gì nữa, mau véo đi.
Thượng Quan Nguyệt không vui thúc dục.
- Thu Cúc đừng sợ, véo đi.
Diệp Mẫn thật ra cũng cảm thấy như đang nằm mơ.
Ngay sau đó Thu Cúc dùng sức véo mạnh Thượng Quan Nguyệt một cái.
- A...!đau!
Thượng Quan Nguyệt không nhịn được hô lên.
- Xin lỗi, thực xin lỗi tam tiểu thư...
Nói rồi Thu Cúc ngay lập tức muốn quỳ xuống.
Thượng Quan Nguyệt vội nâng lên Thu Cúc đang muốn quỳ xuống, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Thu Cúc, ngươi véo tốt lắm.
Ta không phải đang nằm mơ?