Ngày xuân này, tuyết vừa dừng rơi, trên đất trên cây còn phủ trắng những bông tuyết lạnh lẽo.
Vốn nên chui vào ổ chăn ấm cuộn mình, nhưng bởi vì hai tờ thánh chỉ ban ngày làm mọi người trong phủ tướng quân khó lòng chìm vào giấc ngủ.
Tại Thuý Viên, ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi bóng của hai người.
Thượng Quan Ngọc oán giận ngồi trên ghế, hai tròng mắt đỏ ngầu, đáy mắt cuộn trào oán hận giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống người khác.
Vì cái gì, vì cái gì lại là tiện nhân Thượng Quan Nguyệt kia gả cho Tấn vương? Vì cái gì phế vật Thượng Quan Tố kia vừa giải trừ hôn ước với Tấn vương lại được phong làm hậu?
Liễu di nương ngồi bên cạnh mở miệng an ủi:
- Ngọc Nhi à, con trước tiên đừng tức giận, không cần lo lắng!
- Mẫu thân, ngươi bảo Ngọc Nhi làm sao mà không tức giận, không lo lắng được chứ? Vì sao tiện nhân Thượng Quan Nguyệt kia lại được gả cho Tấn vương, ngay cả phế vật Thượng Quan Tố kia thế nhưng cũng được phong làm hoàng hậu?!
- Thượng Quan Ngọc ta rõ ràng cái gì đều tốt hơn hai tiện nhân kia, nhưng vì sao cái gì cũng không có! Ngươi bảo Ngọc Nhi làm sao cam tâm đây?
- Mẫu thân, chẳng lẽ ngươi liền cam tâm ngày sau bị mẹ con Thượng Quan Nguyệt và Diệp Mẫn kia cưỡi ở trên đầu?
Thượng Quan Ngọc kích động nói.
Một cái là phế vật cộng thêm danh hiệu đệ nhất xấu nữ thế nhưng lại là hoàng hậu cao quý.
Còn một cái lại là tiện nhân không được sủng ái bằng nàng ta, vậy mà lại có thể gả cho Long Tử Viễn trở thành Tấn vương phi, hơn nữa vẫn là nam tử nàng ta thầm mếm.
Từ trước đến nay vốn được sủng ái địa vị cao đẳng, nàng ta nào chịu qua loại uỷ khuất như này, cho nên Thượng Quan Ngọc nàng ta sao có thể nuốt trôi cục tức, sao nhẫn nhịn nổi?
Liễu di nương nghe xong lời Thượng Quan Ngọc nói thì sắc mặt trầm xuống.
Bà ta tất nhiên sẽ không bằng lòng để đôi mẹ con Diệp Mẫn kia cưỡi trên đầu mình, chiếm mất sủng ái của phu quân.
Như vậy sao bà ta còn lập uy ở phủ tướng quân được nữa? Liễu di nương nhíu mày trầm tư.
Thượng Quan Ngọc nhìn thấy mình đã kích như vậy rồi mà mẫu thân vẫn trầm lặng không nói một lời, nàng ta lo lắng đến mức dậm chân, tức giận nói:
- Mẫu thân, ngươi mau giúp Ngọc Nhi nghĩ biện pháp đi! Nếu còn không mau ra tay, đến lúc đó sẽ không kịp mất.
Nói rồi Thượng Quan Ngọc đưa mắt nhìn mẫu thân thường ngày luôn có chủ kiến, ai ngờ đến thời khắc mấu chốt vậy mà lại im lặng không lên tiếng.
Đột nhiên Liễu di nương loé lên vẻ ngoan độc nơi đáy mắt, bà ta cười nói:
- Ngọc Nhi đừng vội.
Mẫu thân đã có một kế.
Vừa nghe vậy Thượng Quan Ngọc vui cực độ, vội nói:
- Mẫu thân, mau nói, người có kế sách hay gì vậy?
- Ha hả, Ngọc Nhi, ngươi nói nữ tử để ý nhất là cái gì? Nếu Thượng Quan Nguyệt mất đi trong sạch, bị Tấn vương biết được, vậy Tấn vương sẽ làm như thế nào?
Vẻ ác độc trong hai mắt Liễu di nương càng thêm quỷ dị.
Nghe vậy trong lòng Thượng Quan Ngọc vui sướng không thôi, nàng ta ôm chặt lấy Liễu di nương, nói:
- Mẫu thân, Ngọc Nhi biết mẫu thân nhất định có biện pháp mà.
Nếu Thượng Quan Nguyệt mất đi trong sạch, Tấn vương chắc chắn sẽ giải trừ hôn ước với ả ta.
Đến lúc đó nữ nhi sẽ có hy vọng!
Ngay sau đó Thượng Quan Nguyệt lại nhíu mày:
- Mẫu thân, một kế này là giải quyết Thượng Quan Nguyệt.
Nhưng nữ nhi vẫn không cam tâm bị phế vật xấu nữ kia ngồi trên đầu nữ nhi, trở thành hoàng hậu chí tôn.
- Kế sách mất trong sạch này căn bản không thể dùng trên người phế vật kia.
Thanh danh Thượng Quan Tố kia vốn đã hỗn độn, lại cộng thêm danh hiệu đệ nhất xấu nữ.
Đương kim thánh thượng có thể không sợ lời đồn mà phong nàng ta làm hậu, cho nên kế này sợ rằng khó mà thành công được!
Càng nói hận ý trong mắt Thượng Quan Nguyệt càng dày đặc.
- Ngọc Nhi không phải muốn trở thành Tấn vương phi nhất sao? Ta trước tiên thay ngươi giải quyết tiện nhân Thượng Quan Nguyệt kia.
Còn về phế vật kia có thể trở thành hoàng hậu hay không, ngươi không cần lo lắng.
Liễu di nương nói, đáy mắt lập loè vẻ ngoan độc.
Thượng Quan Nguyệt gật đầu, nhưng ngay sau đó nghĩ tới cái gì, vẻ mặt lo lắng nói:
- Mẫu thân, phế vật Thượng Quan Tố kia nếu cùng hoàng thượng đại hôn, đợi đến đêm hoàng thượng sủng hạnh phế vật này, biết được nàng ta vẫn còn trong sạch...
- Nếu hoàng thượng tức giận điều tra nguyên nhân, tra rõ người nào truyền ra lời đồn này.
Chỉ sợ đến lúc đó nữ nhi và mẫu thân sẽ gặp nguy hiểm.
Thượng Quan Nguyệt mặt đầy lo lắng nói.
- Ha hả, phế vật này tuy không mất trong sạch, vậy chúng ta liền khiến nàng ta và Thượng Quan Nguyệt tiện nhân kia cùng nhau mất đi trong sạch.
Ý cười trong mắt Liễu di nương càng rõ.
......
Xế chiều trời càng thêm rét lạnh, Thượng Quan Tố lười biếng nằm trên nệm giường, trên người đắp một chiếc thảm lông chồn.
Đột nhiên nữ tử nằm trên giường mở bừng mắt, ánh sáng lập loè, đáy mắt lạnh như băng khiến người đông cứng lại.
Yên Nhiên nhìn ánh mắt Tố Tố, trong lòng không khỏi run lên, tiểu thư thật đáng sợ.
Đúng lúc Yên Nhiên còn đang nghi hoặc thì thanh âm lạnh lẽo của Tố Tố vang lên:
- Hai người các ngươi lăn ra đây cho ta!
Tố Tố vừa dứt lời, từ trên cây nhảy xuống hai bóng đen, đó chính là Huyết Ảnh và Quỷ Mị mà Long Ứng Uyên phái tới bảo vệ nàng.
Hai người xuất hiện trước mặt Tố Tố, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời có thần của nàng cùng vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt khiến người khiếp sợ cực độ.
Huyết Ảnh cùng Quỷ Mị đều không dám nhìn thẳng tròng mắt Tố Tố, ngay sau đó hai người quỳ một gối xuống đất, cung