Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 107


trước sau

Công pháp song tu nam nữ? Lâm Hiên đương nhiên là có. Hơn nữa, còn có rất nhiều.

Lúc ấy khi sư phụ Sát Đế dạy cho hắn, hắn còn rất nghi hoặc. Trên núi chỉ có hắn và lão ta, học mấy thứ này có ích lợi gì?

Nhưng hiện tại, hắn dường như đã hiểu được dụng tâm của sư phụ.

Sự cường đại của Kỳ Lân thật sự vượt xa tưởng tượng. Hỏa lực quá mạnh, dễ dàng làm người bị thương.

Tuy rằng thực lực của Sở Thiền Hoàng so với Bạch Lăng Kiều lợi hại hơn rất nhiều.

Nhưng Lâm Hiên chỉ cần nhớ tới thảm trạng Bạch Lăng Kiều ngày đó, hắn liền cảm giác được có chút căng thẳng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không giết Bạch Lăng Kiều. Đã cho cô ta một cơ hội để trở lại làm người.

Hắn cũng không muốn Sở Thiền Hoàng trở thành như vậy.

“Không có!” Lâm Hiên trực tiếp đáp.

“Ôi, đáng tiếc nha chủ nhân, người ta còn muốn cùng chủ nhân tu luyện đây!” Sở Thiền Hoàng nhẹ nhàng lắc lắc thân thể, tràn đầy mị hoặc.

Lâm Hiên quyết định nhanh chóng rời đi, nếu không hắn thật sự chịu không nổi.

Phượng Hoàng điện này toàn nữ nhân, hơn nữa còn đều là mỹ nữ, tuyệt đối là thiên đường của nam nhân.

Đáng tiếc, Lâm Hiên không có may mắn để thưởng thức nó.

Không đúng, phải là bọn họ không có may mắn đó mới đúng.

Đoán chừng ở đây ngoại trừ Sở Thiền Hoàng, còn lại một khi tiếp nhận Lâm Hiên tẩy rửa, liền chết bất đắc kỳ tử.

Cho dù là Sở Thiền Hoàng cũng sẽ rất thảm.

Kỳ Lân Hỏa chết tiệt, nếu có thể khống chế thì tốt rồi.

Lâm Hiên đi theo Hồng Diệp cùng nhau rời khỏi câu lạc bộ đêm.

Ngay sau khi bước ra khỏi câu lạc bộ, Lâm Hiên nhận được một cuộc điện thoại khiến sắc mặt hắn lập tức sầm lại.

Sau khi Lâm Hiên rời đi, quyến rũ trên mặt Sở Thiền Hoàng trong nháy mắt liền biến mất, trở nên vô cảm.

Nàng bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của Phượng Hoàng Điện.

Phượng Hoàng điện trước kia, trong tứ điện thực lực đều là đứng cuối cùng, thường xuyên bị khi dễ. Hiện tại, có được bốn vị nữ tông sư tọa trấn, chắc chắn phải khác.

"Sắc mặt của đại tỷ thay đổi cũng quá nhanh rồi?"

“Đúng vậy, phong thái đó của đại tỷ trước mặt Lâm thiếu, ta vào Phượng Hoàng điện lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua!”

“Khụ khụ, nhỏ giọng một chút, nếu bị đại tỷ nghe thấy, các ngươi liền xong đời!”

"..."

Tối nay là một bước ngoặt lớn đối với Phượng Hoàng điện, các nàng đều nghị luận sôi nổi.

"Lâm Hiên, muốn làm chủ nhân của ta, ngươi phải chịu đựng được khảo nghiệm nha!" Sở Thiền Hoàng nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Hiên, lặng lẽ nói.



“Lập tức đi Hồng Lãng!” Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ khó coi.

"Làm sao vậy, Lâm thiếu?" Ánh mắt của Lâm Hiên làm cho Hồng Diệp có chút bị dọa.

“Em gái tôi bị người ta khi dễ!”

Vừa rồi Lâm Hiên nhận được điện thoại của Tằng Kiến, nói Tô Anh đang làm ‘việc tại Hồng Lãng thì bị người tới trêu chọc.

“Tiểu Anh? Sao lại đến Hồng Lãng?” Hồng Diệp sửng sốt.

“Đến đó trước rồi nói sau.”

Lâm Hiên bảo Hồng Diệp lái xe đến Hồng Lãng.

Chiếc xe này là chiếc Laozi lớn màu hồng thuộc sở hữu của Sở Thiền Hoàng.

Khẩu vị Sở Thiền Hoàng này thật đúng là độc đáo. Chơi búa đồng và lái Laozi lớn màu hồng.

Tuy nhiên, Lâm Hiên không có tâm trạng để chú ý đến những điều này.

Hắn chỉ muốn biết là tên không có mắt nào dám bắt nạt em gái hắn!

Hồng Lãng Bar.

“Lập tức, đem con nhỏ kia đến đây cho ta!”

Một người đàn ông cao 1,6m, thân hình mảnh khảnh, da ngăm đen, ngồi trên sô pha hét lớn.

Ở trái phải của hắn, còn có hai mỹ nữ dáng người tuyệt sắc đang tựa vào trong ngực hắn.

Nhưng lúc này, vẻ mặt của hắn ta rất không vui. Bởi vậy, xuống tay cũng không nhẹ. Hai mỹ nhân mặc dù rất khó chịu nhưng cũng chỉ có thể gượng cười.

“Kiệt thiếu gia, cô ấy chỉ là một hoạt náo viên, sao anh lại muốn cô ta chứ?”

“Đúng vậy, Kiệt thiếu gia, chẳng lẽ, Liễu Khiết tôi không xinh đẹp bằng cô ấy? Không cần cô ta đến không phải tốt hơn sao?”

Trong hai mỹ nữ này, một trong số đó lại là Liễu Khiết.

Liễu Khiết chính là quản lý của Hồng Lãng, còn từng là nữ nhân của Tằng Kiến.

Hôm nay, ngay cả nàng cũng chủ động đến bồi khách liền có thể thấy được thân phận của vị Kiệt thiếu
gia này, nhất định không đơn giản.

Đáng tiếc, lúc này trong lòng Kiệt thiếu, chỉ có hình bóng cô gái kia.

Quá thuần khiết, quá hoang dã. Lại dám tát vào mặt Kiệt thiếu hắn.

Âu Dương Kiệt hắn lăn lộn ở hộp đêm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp một người phụ nữ dám tát hắn.

Hắn thề tối nay phải khiến cho cô ta khuất phục mình.

Để cho nàng biết, Kiệt thiếu gia hắn có bao nhiêu lợi hại!

“Kiệt thiếu, để ta hầu hạ ngươi thật được không?” Liễu Khiết chủ động bò lên người ÂuDương Kiệt. Tuy nhiên lại bị Kiệt thiếu đẩy ngã xuống đất.

"Cút đi một chút, đồ rác rưởi!” Kiệt thiếu mắng thẳng.

Tuy rằng tư sắc Liễu Khiết cũng không tệ. Nhưng so sánh với người tên Tô Anh kia thì kém xa.

Nhất là sự dâm đãng trên người cô nàng này làm cho Âu Dương Kiệt cảm giác được buồn nôn.

“Ta nói lại lần nữa, gọi cô nàng kia tới đây cho ta!” Âu Dương Kiệt lớn tiếng nói.

"Đượ,c được, tôi sẽ gọi cho Kiệt thiếu ngài." Liễu Khiết nén giận rời đi.

Vừa bước ra khỏi phòng riêng, đã bắt đầu chửi bới.

“Mẹ kiếp. Gọi ngươi một tiếng Kiệt thiếu thì ngươi liền thấy mình là thứ gì ghê gớm lắm sao?”

Nhưng mà, Liễu Khiết vừa mới mắng xong một câu, đột nhiên cảm giác được tóc mình bị người ta bắt được.

Là hai tên vệ sĩ da đen tên Kiệt thiếu mang đến.

Vừa vặn nghe thấy nàng mắng Kiệt thiếu.

"Các ngươi muốn làm gì?"

"Dám mắng Kiệt thiếu, chán sống rồi à?” Vệ sĩ da đen không nói gì, đánh Liễu Khiết mấy bạt tai liền.

Lại hung hăng đạp mấy cước lên người Liễu Khiết, lúc này mới giống như là kéo chó chết, đem Liễu Khiết vào lại trong phòng.

"Sao các ngươi lại đưa cô ta vào?"

Nhìn thấy một màn này, Kiệt thiếu gia có chút không kiên nhẫn quát lớn vệ sĩ của mình.

“Kiệt thiếu, tiện nhân này vừa mới ở cửa mắng ngài, bị chúng ta bắt được!”

"Ồ? Có chuyện này không?" Kiệt thiếu híp mắt, tựa hồ có hứng thú.

Hắn ttùy ý nhặt một chai bia, đi tới trước mặt Liễu Khiết, ngay sau đó, ba một tiếng, liền đem chai bia đập vào đầu Liễu Khiết.

Đầu liễu khiết nhất thời nở hoa.

"A!"

Liễu Khiết bị đánh gục xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“Đồ tiện nhân, dám mắng ta, đúng là chán sống!”

Âu Dương Kiệt đấm đá thêm mấy cước lên người Liễu Khiết, sau đó liếc nhìn hai vệ sĩ da đen cao khoảng 1,9 mét, khỏe như trâu bò kia. Khóe miệng hắn liền nhếch lên.

"Đêm nay cô ta là của các ngươi, dạy cô ả cách cư xử đi!"

“Cảm ơn Kiệt thiếu!” Hai vệ sĩ da đen nghe vậy liền mừng rỡ.

Tuy rằng lúc này Liễu Khiết bị đánh không thành hình người, nhưng vừa rồi cô vẫn ôm đầu, bởi vậy mặt cũng không bị thương quá nặng.

Loại bệnh kiều thái này, càng có thể kích phát thú tính của bọn họ.

Liễu Khiết liền bị hai tên vệ sĩ da đen kéo đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện