Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 168


trước sau

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, gọi Chiến Thần hai sao của Tây Môn gia các ngươi lại đây!” Tây Môn Vô Song khí phách nói.  

Cô học được bốn chiêu kiếm, mới dùng hai chiêu liền đánh bại Tây Môn Lâm Phong. Cô đánh còn chưa đã tay nha.  

Tây Môn Lâm Phong lấy điện thoại ra đang định liên lạc với chiến thần hai sao của Tây Môn gia, Tây Môn Đoạn Hải.  

“Không cần, ta tới!”   

Lúc này, một nam tử diện mạo thô kệch, mặc quần áo vải lanh trên lưng đeo một thanh thiết kiếm, chậm rãi đi tới.  

Khuôn mặt hắn lạnh lùng, trong ánh mắt tựa hồ không có bất kỳ biểu tình gì, thanh kiếm sắt trên lưng rỉ sét loang lổ, thoạt nhìn, giống như là từ trong đống rác nhặt được.  

“Đoạn Hải Chiến Thần!”  

Nhìn thấy Tây Môn Đoạn Hải, trên mặt người Tây Môn gia lần nữa hiện lên vẻ hy vọng.  

Tây Môn Đoạn Hải hiện tại là tồn tại mạnh nhất trong gia tộc Tây Môn.  

Hắn ta thậm chí còn không che mặt. Nhưng mà trang phục hắn mặc thế này… đã đủ khiêm tốn rồi.  

Thật khó để mọi người liên tưởng hắn với một Chiến Thần.  

“Chủ nhân, ngươi cảm thấy Long tỷ có thể là đối thủ của Tây Môn Đoạn Hải không?” Sở Thiền Hoàng nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hiên.  

Lúc này hai người đang ở trên lầu một khách sạn cách Tây Môn Lâu không xa, quan sát chiến trường.  

Tuy Rằng Lâm Hiên đối với Long Ngạo Thiên có lòng tin, nhưng đối phương dù sao cũng là chiến thần. Vì vậy, Lâm Hiên vẫn đến.  

Lâm Hiên lắc đầu. Anh cũng không biết.  

Tây Môn Đoạn Hải ăn mặc rất bình thường.  

Áo vải lanh, thanh kiếm sắt rỉ sét.  

Võ giả như vậy thường thì thực lực sẽ còn đáng sợ hơn.  

Bởi vì bọn họ căn bản không để ý tới những thứ khác, trong mắt bọn họ chỉ có theo đuổi võ đạo.  

Chỉ sợ, so với Tây Môn Lâm Phong mạnh hơn rất nhiều.  

“Cầm kiếm đi!” Tây Môn Vô Song dùng cự kiếm chỉ vào Tây Môn Đoạn Hải.  

“Ta rút kiếm, ngươi sẽ chết.” Tây Môn Đoạn Hải bình tĩnh nói.  

“Hừ!” Tây Môn Vô Song nghe vậy hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay.  

Không chút rườm rà,
thanh đại kiếm trực tiếp chém về phía Tây Môn Đoạn Hải.  

Ầm!  

Một tiếng nổ giòn tan vang lên.  

Thanh kiếm khổng lồ bị bắn trở lại.  

Quán tính khổng lồ gần như khiến Tây Môn Vô Song không thể kiểm soát được.  

Thân thể lui về phía sau vài bước, mới ổn định lại được.  

Mà Tây Môn Đoạn Hải thì vẫn đứng yên tại chỗ.   

Thanh kiếm sắt rỉ sét loang lổ vẫn cõng trên lưng.  

Vừa rồi, hắn chỉ xuất ra một ngón tay.  

Một ngón tay, liền bắn bay công kích của Tây Môn Vô Song.  

Tây Môn Vô Song ổn định thân hình, trong mắt cũng không có vẻ sợ hãi.  

Giơ cự kiếm lên, tiếp tục hướng Tây Môn Đoạn Hải công kích tới.  

Tây Môn Đoạn Hải không ngừng né tránh trái phải. Nhưng vẫn như cũ không rút thiết kiếm ra.  

Tây Môn Vô Song tấn công liên tiếp mấy chục chiêu. Nhưng ngay cả quần áo Của Tây Môn Đoạn Hải cũng không đụng được.  

Nhìn thấy một màn này, ánh mắt Lâm Hiên nheo lại.  

Hiển nhiên, thực lực của Tây Môn Đoạn Hải có lẽ vượt ra ngoài nhận thức của mọi người.  

Ở cấp độ này, cho dù là Huyền cấp Võ Vương cũng không phải là Huyền cấp sơ kỳ.  

Đặc biệt là cách hắn chiến đấu. Mỗi một lần phát lực, đều là hoàn mỹ. Mỗi một lần tránh né, cũng đều là hoàn mỹ. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện