“Ba năm nay, ngày nào tôi cũng mơ ước được rời khỏi nơi này, bây giờ thật sự phải rời đi, tự nhiên lại có chút không nỡ.”
Lúc rời đi, Lý Thiết Trụ đứng ở cửa phòng cho thuê, cảm thấy hơi luyến tiếc.
Lâm Hiên nhìn cửa sổ phòng bên cạnh bị khe kín, đó là phòng của ‘gái già’ Lily.
Cười nói:
“Cậu chắc là không nỡ rời xa chị Lily nha.”
“Gì, làm gì có!” Lý Thiết Trụ mặt đỏ lên.
“Vậy cho cậu năm phút chắc đủ tạm biệt rồi?” Lâm Hiên xem như đã hiểu ý.
“Mẹ kiếp, Lâm Hiên, đừng quá xem thường tôi.
Tôi ít nhất cũng phải nửa tiếng.”
Lý Thiết Trụ nói xong móc hai cái túi trống rỗng, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
“Thôi quên đi.
Cũng không phải thân thiết gì, cần gì tạm biệt.”
Đối với Lily, Lý Thiết Trụ vẫn có chút tình cảm.
Dù sao, hắn cùng ‘gái già’ Lily này, đều không được chào đón trong mắt người khác.
Thậm chí còn mắng bọn hắn, một gái làng chơi hết thời, một tên ăn mày.
Quả thật xứng đôi!
Lâm Hiên tự nhiên biết Lý Thiết Trụ không phải là không muốn đi nói lời tạm biệt, mà là vì trong túi không có tiền để chơi.
Vì vậy anh lập tức đi tới gõ cửa nhà ‘gái già’ Lily.
"Ai đó?" Một giọng nói khá dễ nghe vang lên.
Lily đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Lâm Hiên cùng Lý Thiết Trụ, lập tức nổi giận.
"Lý Thiết Trụ, ngươi muốn chết sao? Không biết lão nương buổi tối đi làm muộn, ban ngày phải ngủ hả? Gõ cái gì mà gõ?” Lily nóng nảy mắng.
"Cái kia… Lily, tôi phải đi." Lý Thiết Trụ nhỏ giọng nói.
“Đi thì đi đi.
Đừng quấy rầy lão nương!” Lily nói xong liền đóng rầm cửa lại.
Nhìn thấy một màn này, Lý Thiết Trụ có chút mất mát.
Hai người cũng đã là hàng xóm của nhau trong hai năm.
Lúc cùng cực nhất, đã từng ôm nhau sưởi ấm, giúp nhau lấp li3m vết thương.
Xem ra, người xưa nói không sai, con hát vô tình, con đi3m vô nghĩa.
Có lẽ, trong mắt Lily, Lý Thiết Trụ cũng chỉ là một vị khách qua đường.
Hơn nữa, còn là loại không trả tiền.
"Đi thôi, Lâm Hiên."
Đứng ở cửa Lily hồi lâu, Lý Thiết Trụ cuối cùng lắc đầu, vẻ mặt mất mát xoay người.
Đúng lúc này, cửa phòng Lily đột nhiên mở ra.
Đầu cô ta thò ra ngoài.
Lúc này Lily đã trang điểm xong, tuy chỉ là trang điểm đơn giản nhưng nhìn đẹp hơn rất nhiều.
"Lý Thiết Trụ." Lily hét lên.
"Lily, có chuyện gì?" Lý Thiết Trụ quay đầu lại, có chút bối rối.
"Vào đi." Lily nói với hắn.
Lý Thiết Trụ như hiểu được cái gì, nhưng cuối cùng lắc đầu nói: "Tôi không có tiền..."
"Lần này không cần tiền của ngươi!"
Nghe Lily nói xong, trên mặt Lý Thiết Trụ hiện lên vẻ mặt mừng như điên.
"Lâm Hiên, chờ tôi nửa tiếng!”
Sau đó hắn ta hưng phấn lao về phía Lily.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiên cũng là có chút cảm khái.
Hắn nghĩ đến Thẩm Ngạo Tuyết.
Người phụ nữ đó trông rất tôn nghiêm, có gương mặt hồng nhan họa thủy.
Thế nhưng tâm địa ác độc, lạnh lùng vô tình đến vậy.
Ngay cả chồng mình cũng có thể tàn nhẫn gi3t chết.
Mà ‘gái già’ Lily này, chỉ là một gái làng chơi hết thời.
Nhưng so với với Thẩm Ngạo Tuyết lại có tình có nghĩa hơn nhiều.
Có lẽ, khi còn trẻ, cô ấy cũng đã có một khoảng thời gian mỹ mãn.
Lý Thiết Trụ tuy rằng khoe khoang để Lâm Hiên chờ hắn nửa tiếng.
Nhưng Lâm Hiên nghĩ hắn ta… tối đa được năm phút là cùng.
Khả năng của hắn đã giảm đi rất nhiều kể từ khi bị thương.
Tuy nhiên Lâm Hiên lại bỏ sót một điều.
Các vết thương trên cơ thể Lý Thiết Trụ đã được anh chữa khỏi.
Vì vậy thời gian đương nhiên sẽ thay đổi, trực tiếp văng vọt nha.
Một giờ sau.
"Sao hôm nay ngươi lại lợi hại vậy?" Lily thở hổn hển hỏi.
"Tôi có lúc nào không lợi hại?" Lý Thiết Trụ tự kiêu nói.
“Bớt khoác lát đi.
Ta còn không hiểu ngươi? Mà ta phát hiện, chân ngươi cũng hết què rồi à?” Lily tò mò hỏi.
“Đều là nhờ anh em tốt Lâm Hiên của tôi.” Lý Thiết Trụ cười ngốc nghếch nói.
"Còn trở về không?" Lily lại hỏi.
"Chắc là… không."
Lily từ trong chăn bò ra, lộ ra tấm lưng khá mịn màng, dáng người cũng không tệ lắm.
Có thể nhìn ra được, Lily nếu còn trẻ, chắc chắn cũng được gọi là mỹ nữ.
Cô lấy ra một cái hộp sắt từ dưới gầm giường ra, mở hộp sắt ra, đem tiền lấy của Lý Thiết Trụ trả lại cho hắn.
“Cái này sao được.
Hôm nay cô còn không thu tiền tôi.” Lý Thiết Trụ không thể không biết xấu hổ mà nhận tiền.
“Cầm đi.
Người anh em kia của ngươi, vừa nhìn đã biết