Báo Thù Của Rể Phế Vật

27: Họp Lớp


trước sau


Lâm Hiên và Lý Thiết Trụ đi dạo trong trung tâm thương mại đến tối, mới mua hết đồ đạc cần thiết.

Lúc chuẩn bị về thì điện thoại của Lý Thiết Trụ vang lên.

Là lớp trưởng Khương Phán gọi tới, nói muốn anh cùng đến họp lớp.

Lâm Hiên cũng nhận được lời mời.

Anh và Lý Thiết Trụ cũng là bạn cùng lớp trung học.

Đến khi học đại học là bạn thân.

Sau khi tốt nghiệp lại đều làm việc ở tập đoàn Ngạo Tuyết, ở chung một ký túc xá, bởi vậy mới có tình cảm sâu sắc như vậy.

"Lâm Hiên, đi không?" Lý Thiết Trụ nhìn về phía Lâm Hiên.

Dù sao thanh danh của Lâm Hiên trong mắt mọi người cũng không tốt.

Vì "gả" vào hào môn, đem thận của mình hiến đi.

“Sao lại không đi?” Lâm Hiên thản nhiên nói.

Khách sạn Prince.

Lúc này đã có rất nhiều người đến.

Lớp trưởng Khương Phán, là đại mỹ nhân.

Ở trường trung học, đã là hoa khôi.

Hiện tại trưởng thành, càng thêm quyến rũ hơn.

Làm cho một đám đàn ông thèm muốn không thôi.

Ngay cả Ngô Hữu Lượng cũng âm thầm nuốt nước bọt.

Sớm biết Khương Phán cũng đến, hắn còn trêu chọc Trần Đình làm gì.


Trần Đình tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng không thể so sánh với Khương Phán.

Nhưng không sao, dù sao cũng đã thêm phương thức liên lạc của Khương Phán, còn rất nhiều cơ hội.

Trước tiên chơi Trần Đình trước rồi tính tiếp.

Hơn nữa, ngoại trừ Khương Phán ra, còn có mấy nữ sinh xinh đẹp, đến lúc đó, đều phải chơi một lần.

Thậm chí, ngay cả bạn gái của những người khác theo đến, Ngô Hữu Lượng cũng không có ý định bỏ qua.

Đó là quyền lực của đồng tiền.

Miễn là hắn coi trọng nột người phụ nữ, sẽ không thể không có được.

"Lớp trưởng, cậu càng lớn càng xinh đẹp."
“Cậu cũng vậy mà.

Rất đẹp trai!”
"Đẹp trai có ích lợi gì? Vẫn là Ngô Hữu Lượng lợi hại, mở công ty lớn hơn trăm triệu đấy!"
"..."
Bạn học cũ gặp mặt, tự nhiên không thể thiếu một màn khoe khoang.

Tất nhiên, cũng có một số kỷ niệm.

“Lớp trưởng, cậu đã kết hôn chưa? Tôi nhớ lúc còn đi học, hầu như bạn học nam nào cũng đều viết thư tình cho cậu.”
“Nhất là hai tên mặt chó Lý Thiết Trụ và Lâm Hiên, chẳng những viết thư tình cho cậu, còn mỗi ngày nhất định phải đưa cậu về nhà, thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."
"Đúng vậy, may mắn lúc ấy lớp trưởng không mềm lòng.

Chứ nếu thật sự đi theo, sẽ rất thảm."
"Lý Thiết Trụ thì không nói nữa, Lâm Hiên thậm chí hiến thận để trở thành con rể của một gia đình giàu có.

Vậy mà hắn cũng làm được…”
“Được rồi, được rồi, chuyện trước đây không nói nữa…” Khương Phán dường như không muốn mọi người nói tiếp.

Dù sao, cô cũng đã từng động tâm với Lâm Hiên.

Tuy nhiên, hiện tại Lâm Hiên và cô đã là người của hai thế giới.

Tuy rằng Khương Phán chưa kết hôn, nhưng sự nghiệp đang rất thăng hoa.

Điều hành một công ty dược phẩm không nhỏ, tài sản cũng có mấy chục triệu.

"Trần Đình, không phải cậu ở cùng với Lý Thiết Trụ sao? Sao lại đi với Hữu Lượng?"
Có người nhìn ra quan hệ giữa Trần Đình và Ngô Hữu Lượng không tầm thường, liền mở miệng hỏi.

“Ai nói tôi cùng Lý Thiết Trụ ở cùng một chỗ? Là hắn vẫn đuổi theo tôi, ta cũng không có đồng ý!” Trần Đình vội vàng nói.

Cô cũng không muốn Ngô Hữu Lượng biết về mối quan hệ của cô với Lý Thiết Trụ.

"Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên một lát nữa sẽ tới, đến lúc đó các cậu nói chuyện ý tứ một chút nha.

Nhất là chuyện Lâm Hiên hiến thận ở rể, các cậu đừng nhắc tới.” Khương Phán nhíu mày nói.

"Lớp trưởng, sao cậu bảo vệ Lâm Hiên như vậy.

Không phải cậu thật sự thích hắn đó chứ?" Có người la ó..

"Đương nhiên không phải..."

“Chắc là phòng này!”
Lúc này, Lâm Hiên và Lý Thiết Trụ cũng đã tới.

Đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, một thanh âm dễ nghe lại ngăn cản Lâm Hiên.

“Lâm Hiên!”
Lâm Hiên quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.


Lâm Nhược Hi?
"Sao cô lại ở đây?" Lâm Hiên nhíu mày hỏi.

"Khách sạn này là do nhà tôi mở, tôi ở đây có gì lạ không? Ngược lại phải hỏi anh sao lại xuất hiện ở đây đó.

Đến ăn cơm à? Tôi có thể giảm giá cho anh.” Lâm Nhược Hi chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, nói.

“Không cần.” Lâm Hiên cũng không nhiều lời, đẩy cửa phòng riêng đi vào.

“Có cần phải lạnh lùng như vậy không hả?” Lâm Nhược Hi có chút bực bội.

Ở Giang Đô này, ngoại trừ Thẩm Ngạo Tuyết ra, người phụ nữ nào có thể so với cô?
Không biết có bao nhiêu người muốn uống nước rửa chân của cô nữa

là.

Vậy mà cái tên Lâm Hiên này thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.

"Chẳng lẽ, người này không còn thận nên không có hứng thú với phụ nữ sao?” Lâm Nhược Hi nhịn không được nghĩ.

"Bọn họ ở bên trong làm gì vậy?" Lâm Nhược Hi gọi nhân viên phục vụ tới hỏi.

"Thưa Lâm tổng, hình như bọn họ đang tổ chức họp lớp.” Người phục vụ đáp.

“Họp lớp? Rất thú vị nha.” Đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Hi híp lại.

Trong phòng riêng.

"Thật ngại quá, vừa rồi trên đường kẹt xe." Lý Thiết Trụ áy náy nói với mọi người.

"Yo, nói Tào Tháo, Tào Tháo đến."
"Lâm Hiên, đã lâu không gặp." Khương Phán đối với Lâm Hiên gật đầu.

"Đã lâu không gặp."
Lâm Hiên cũng gật gật đầu, nhưng ánh mắt cũng không có dừng lại trên người Khương Phán quá nhiều.

Hai người ngồi xuống.

Thấy Lý Thiết Trụ đến, Ngô Hữu Lượng cố ý đặt tay lên vai Trần Đình.

Như thể đang tuyên bố chủ quyền.

Trước đây hắn không tranh được với Lý Thiết Trụ, bây giờ dù thế nào cũng phải lấy lại thể diện.

Hơn nữa, hắn vừa rồi cũng đáp ứng Trần Đình, hôm nay nhất định phải làm cho Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên xấu mặt.

Trần Đình cũng không cự tuyệt.

Thậm chí còn có chút đắc ý.


Lý Thiết Trụ ngươi không phải kiêu ngạo sao? Bây giờ tôi tìm thấy một mối tốt hơn, tức giận chưa?
Vì để chọc tức Lý Thiết Trụ, Trần Đình còn cố ý gắp một con hàu sống cho Ngô Hữu Lượng.

Cho đàn ông ăn hàu sống, hiểu nhiên đều hiểu.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Lý Thiết Trụ có chút khó coi.

Dù sao cô ấy cũng là người hắn yêu bảy tám năm, hiện tại không chỉ nằm trong vòng ôm của người đàn ông khác, còn ăn hàu.

“Thiết Trụ, cậu cũng đừng buồn.

Hữu Lượng hiện tại mở công ty lớn, giá trị hơn 100 triệu, Trần Đình lựa chọn Hữu Lượng, cũng không có gì đáng trách." Một bạn học nữ nói.

"Đúng rồi, Thiết Trụ, tôi nghe nói cậu vì góp tiền sính lễ đã phải vay nặng lãi.

Giờ đã trả hết chưa? Nếu còn chưa trả xong, có thể mượn Hữu Lượng.”
“Số tiền này với Hữu Lượng chẳng tính là bao, có thể cho cậu mượn ngay lập tức.

Tiền nợ kia cũng trả cho xong, nếu không, chân bị người ta chặt đi, lần sau họp lớp có khi không tham gia được đó.” Nam sinh tên Trương Quý nói.

“Không cần phiền các người.

Lâm Hiên đã giúp ta trả rồi.” Lý Thiết Trụ nghiêm mặt nói.

Tên này để cập đến vấn đề này, nhất định không có ý tốt.

Quả nhiên, nghe Trương Quý nói xong, mọi người lập tức xôn xao.

"Thật á? Thiết Trụ, cậu vay nặng lãi góp tiền lễ? May mắn Trần Đình không có theo cậu, nếu không sẽ là xui tận mạng.”
“Mà nếu cậu thật sự thiếu tiền, có thể nói với bạn học cũ như chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu mà."
"..."
Lý Thiết Trụ đã tức đến sắp bốc hỏa.

Chuyện hắn vay nặng lãi để góp tiền lễ này, chỉ có Trần Đình biết, ngay cả Lâm Hiên cũng không biết.

Rõ ràng là Trần Đình nói cho mọi người biết!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện