Lúc này, Chiến Thần Thiên Thanh cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
“Ngươi giết Vũ nhi?”
"Nếu không thì sao?" Lâm Hiên không thèm để ý đáp.
“Tối! Tốt lắm! Ngươi chờ đợi tiếp nhận sự phẫn nộ của chiến thần đi!”
Chiến Thần Thiên Thanh phát ra một tiếng quát giận dữ.
Tiếp theo trong điện thoại truyền đến một tiếng giòn vang, sau đó liền im bặt.
Có vẻ như điện thoại đã bị đập nát trong cơn tức giận!
"Hiện tại rời khỏi Từ gia, ta lưu các ngươi một mạng.
Nếu không… Chết!”
Lâm Hiên nhìn lướt qua mọi người trong Từ gia một cái, lạnh lùng nói.
“Ta, ta tuyên bố thoát ly Từ gia!” Trần Khôn là người đầu tiên lên tiếng.
Hắn chỉ là võ giả Từ gia cung phụng.
Từ gia cho hắn tiền, hắn vì Từ gia giải quyết phiền toái.
Hắn cũng sẽ không vì Từ gia mà đánh mất mạng của mình.
“Ta, ta cũng thoát ly Từ gia!”
Sau Trần Khôn, các hộ vệ nhà họ Từ đều vứt bỏ vũ khí.
Lập tức chạy trốn.
Chỉ còn lại một mình Từ Thiên Thành.
Ánh mắt Lâm Hiên rơi vào trên người Từ Thiên Thành, cười hỏi:
"Ngươi không thoát ly Từ gia sao?"
"Ta, ta có thể sao?" Cả người Từ Thiên Thành đều cảm thấy không tốt.
“Đương nhiên là… không thể!” Lâm Hiên xuất ra một chưởng đánh vào trán Từ Thiên Thành.
Từ Thiên Thành lập tức miệng mũi xuất huyết, chết bất đắc kỳ tử.
Từ Thiên Thành cùng Từ Thiên Vũ tử vong, đây là báo trước sự diệt vong hoàn toàn của Từ gia!
Vốn Từ Thiên Vũ bái nhập môn hạ Chiến Thần, tương lai nếu như trở thành Chiến Thần, Từ gia rất có thể sẽ phát triển thành đại gia tộc hùng mạnh.
Thật không may, họ không có cơ hội.
“Bố! Đừng đùa nữa.
Trò đùa này chẳng vui chút nào đâu.” Thẩm Ngạo Tuyết nuốt nước bọt nói.
"Ta không nói đùa.
Từ Thiên Thành đã bị hắn gi3t chết!" Thân thể Thẩm Vạn Quốc đều đã trở nên tê dại.
“Ta không tin! Các người nhất định là đang lừa gạt ta! Lâm Hiên làm sao có thể là tông sư hả?” Thẩm Ngạo Tuyết không muốn tin kết quả này.
Ba năm trước, Lâm Hiên vẫn là một con chó li3m chân cô, chỉ biết hầu hạ phụ nữ.
Ba năm sau, hắn lại trở thành võ đạo tông sư?
Võ đạo tông sư có ý nghĩa gì, Thẩm Ngạo Tuyết rất rõ ràng.
Nếu có một vị võ đạo tông sư tọa trấn.
Như vậy, cho dù là một gia tộc nhỏ hơn nữa, cũng có thể dễ dàng phát triển thành hàng trăm tỷ đồng.
Sớm biết Lâm Hiên có thiên phú võ học như vậy? Cô còn phải lựa chọn người khác sao?
Không phải chỉ cần đối tốt với hắn một chút là được rồi sao?
Trong lòng Thẩm Ngạo Tuyết cực kỳ nóng nảy.
Không đúng, Lâm Hiên này trước đó chỉ là một người bình thường mà thôi.
Rõ ràng sau khi ngã xuống vực sâu kia, hắn đã có được đại kỳ ngộ gì đó.
"Lâm Hiên, cho dù ngươi trở thành tông sư thì thế nào? Ngươi giết Từ Thiên Vũ, Chiến Thần Thiên Thanh sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thẩm Ngạo Tuyết phẫn nộ rít lên.
Lâm Hiên thờ ơ liếc nhìn thoáng qua Thẩm Ngạo Tuyết, sau đó liền rời khỏi Từ gia.
Hận ý đối với Trầm Ngạo Tuyết, sớm đã biến mất.
Giờ đến nhìn một cái anh cũng lười.
Lâm Hiên vừa mới đi ra khỏi cửa nhà họ Từ, liền nhìn thấy đám người Hồng Diệp, Lý Thiết Trụ và Ninh Hinh đang đứng ở cửa chờ hắn, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Lâm Hiên đi ra, mới dám thả lỏng.
“Lâm Hiên!”
Mọi người chạy lại nghênh đón.
“Cậu thật sự gi3t chết Từ Thiên Vũ rồi sao?” Lý Thiết Trụ nhịn không được hỏi.
Vừa rồi hắn nghe người Từ gia chạy trốn nói mới biết, Lâm Hiên đã giết Từ Thiên Vũ cùng Từ Thiên Thành.
Hơn nữa, Lâm Hiên còn là một vị võ đạo tông sư!
Lâm Hiên gật đầu.
“Mẹ nó! Không nghĩ tới Lý Thiết Trụ ta lại có một vị tông sư huynh đệ!” Lý Thiết Trụ hưng phấn nói.
"Lâm Hiên." Thanh âm Ninh Hinh vang lên, cô đang trìu mến nhìn anh.
Đôi mắt kia đẹp như hai viên bảo thạch.
"Hinh tỷ, ánh mắt của chị, đã có thể nhìn thấy lại?” Lâm Hiên kinh hỉ nói.
“Ừ, Lâm Hiên, tôi đã có thể nhìn thấy!” Trong mắt Ninh Hinh tràn ngập nước mắt vui vẻ.
Hai người ôm nhau.
“Tiểu Hinh, cùng ta trở về Ninh gia!”
Lúc này, giọng nói của Ninh Phú Quý vang lên.
“Trở về Ninh gia?” Ninh Hinh còn có chút chưa kịp phản ứng.
“Ông nội của con đã cho phép chúng ta trở về Ninh gia rồi!” Ninh Phú Quy kích động nói.
Thật ra Ninh lão gia tử đem cả nhà Ninh Hinh đuổi đi cũng chỉ vì đó là biện pháp cuối cùng có thể bảo vệ Ninh gia.
Bất đắc dĩ mới phải làm vậy.
Hiện tại Từ gia cùng Thẩm gia đều đã bị diệt, đã không còn gì cần phải cố kỵ.
"Thật sao?" Ninh Hinh vui vẻ nói.
Cô biết cha cô đã luôn luôn muốn trở về gia tộc.
Cả nhà cô bị trục xuất khỏi gia tộc đều là vì cô, hiện giờ nghe nói có thể quay về.
Cô đương nhiên rất vui mừng.
“Nhưng mà… ông nội con có một điều kiện.
Đó là con không được ở cùng Lâm Hiên.” Ninh Phú Quý trầm giọng nói.
Ninh Hinh nghe vậy thân thể mềm mại run lên.
Không thể không