“Tiểu Anh, thật xin lỗi.
Trước kia là anh có lỗi với em và mẹ nuôi.
Sau này anh sẽ chăm sóc em và mẹ nuôi thật tốt!” Lâm Hiên trầm giọng nói.
Nghe câu này của Lâm Hiên, Tô Anh rốt cuộc cũng nhịn không được nữa mà bật khóc.
Cô vừa lau nước mắt vừa nói: "Lâm Hiên, anh vì một người phụ nữ, ngay cả mẹ mình cũng không cần sao?”
"Anh không phải không cần mẹ nuôi, chỉ là mẹ nuôi nói nếu anh dám hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết, liền đoạn tuyệt quan hệ với anh.
Anh không có mặt mũi trở về…” Lâm Hiên cắn răng nói.
"Không có mặt mũi trở về? Vậy mẹ tôi đi Thẩm gia tìm anh, vì sao anh không gặp?" Tô Anh vẻ mặt bi thương nói.
"Cái gì? Mẹ nuôi từng đến Thẩm gia tìm anh?" Lâm Hiên ngẩn ra.
"Không gặp thì cũng thôi đi.
Sao anh lại dám kêu vệ sĩ ném mẹ tôi ra ngoài? Anh có biết không? Hôm đó mẹ tôi về, khóc lóc thảm thiết nói với mọi người rằng con trai bà đã chết…”
"Nhưng, dù vậy, mẹ tôi cũng không thật từ mặt anh.
Bà ấy tìm mọi cách để gặp được anh, thậm chí còn giả làm bảo mẫu của nhà họ Thẩm, chỉ để nhìn anh từ xa!"
"Mẹ tôi biết anh ở Thẩm gia không có địa vị, cũng không dám cùng anh gặp mặt.
Cho nên bà chỉ có thể âm thầm nấu món gà hầm nấm mà anh yêu thích…”
Lâm Hiên hoàn toàn ngây dại.
Anh còn nhớ lần đó, có một bảo mẫu ở Thẩm gia làm gà hầm nấm, hương vị kia giống hệt mẹ nuôi làm.
Anh đã rất muốn gặp người bảo mẫu đó.
Nhưng sau khi bảo mẫu nấu xong bữa đó, liền nghỉ việc.
Thì ra, là mẹ nuôi vụng trộm đến thăm anh.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là lỗi của anh!” Nước mắt rốt cục từ trong mắt Lâm Hiên rơi xuống.
Cho dù ba năm trước, anh bị Hồng Đào đào thận, bị Thẩm Ngạo Tuyết đẩy xuống vực sâu, bị sư phụ Sát Đế huấn luyện một cách tàn nhẫn, Lâm Hiên cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng bây giờ, anh rốt cuộc không kìm được, rơi giọt nước mắt đầu tiên sau năm năm.
"Sau đó, Thẩm Ngạo Tuyết nói anh ngã xuống vách núi chết.
Mẹ tôi không tin, liền đến Thẩm gia đòi giải thích, kết quả bị vệ sĩ Thẩm gia đánh gãy một cánh tay..."
Tô Anh, đã khóc không thành tiếng.
“Anh cũng biết, mẹ tôi làm thủ công, mất một cánh tay, bà không thể làm đồ thủ công được nữa.
Công ty sa thải, bà cũng chỉ có thể nhận một ít công việc riêng để kiếm tiền."
“Nhiều lúc tôi muốn nghỉ học đi làm, để mẹ không phải vất vả như vậy nữa.
Nhưng mẹ không cho phép.
Vì thế tôi chỉ có thể vụng trộm đi làm ở quán bar.
Tôi nói dối mẹ là nhận được học bổng.
Mẹ khen tôi, nói con gái bà cuối cùng cũng có triển vọng, những cực khổ của bà không phải là vô ích.
Những lúc đó anh biết tim tôi đau đến thế nào không?”
Lâm Hiên càng thêm đau đớn và tự trách.
Tô Anh từ nhỏ đã là một đứa bé ngoan ngoãn, làm sao lại có thể biến thành bộ dáng như vừa rồi chứ?
Đều là tại anh!
Nếu năm đó anh không hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết.
Những điều này sẽ không xảy ra.
Tay mẹ nuôi sẽ không bị gãy, ba người họ vẫn sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Tất cả đều lả lỗi của anh! Xin lỗi mẹ nuôi.
Xin lỗi Tô Anh.
Cũng khó trách Tô Anh đã không còn gọi hắn là anh trai được nữa.
"Lâm Hiên, mẹ tôi đã quen với cuộc sống không có anh, anh còn trở về làm gì? Lại muốn làm tổn thương mẹ tôi nữa hay sao?” Tô Anh lớn tiếng chất vấn.
"Tiểu Anh, lần này, anh sẽ không để cho mẹ nuôi thất vọng, cũng sẽ không làm cho em thất vọng..." Lâm Hiên trầm giọng nói.
Nghe Lâm Hiên nói xong, Tô Anh khóc càng thương tâm.
“Thật ra nhìn thấy anh còn sống tôi cũng rất vui vẻ.
Nhưng anh trở về thật sự không đúng lúc.
Tôi khiến Anh Long bị thương, hắn sẽ không bỏ qua cho tôi…”
"Nói cho anh biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lâm Hiên lấy tay nhẹ nhàng lướt đi nước mắt trên mặt Tô Anh, ôn nhu hỏi.
“Tôi làm việc ở quán bar, nhưng không phải dạng tiếp khách.
Mấy ngày trước lại bị Anh Long nhìn trúng, nhất định muốn tôi đi cùng.
Tôi không muốn đi, hắn ta liền để cho thủ hạ của hắn mạnh mẽ bắt tôi đi.”
“Tôi canh lúchắn không để ý đã dùng giày cao gót đá vào người hắn, không ngờ lại đá trúng… Nghe nói hắn ta đã thành vô dụng rồi.”
“Hiện tại không chỉ có Anh Long, quán bar bên kia cũng đang kiếm tôi, tôi không biết nên làm cái gì bây giờ nữa.
Tôi không sợ bọn chúng làm gì tôi, nhưng tôi sợ bọn chúng sẽ làm tổn thương mẹ tôi.”
Biết được toàn bộ câu chuyện, Lâm Hiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Đúng lúc này,