Lời nói của Lâm Hiên, làm cho Tằng Kiến hoàn toàn ngây dại.
Trong lòng hắn cũng có chút hồ nghi.
Dù sao Hắc Long nổi danh dũng mãnh, cho dù không phải là đối thủ, cũng phải là đánh trước rồi nói sau sao?
Huống chi, hôm nay người Hắc Long mang đến, cũng không ít hơn người của hắn.
Nhưng Hắc Long lại ngoan ngoãn rời đi.
Hơn nữa, lúc rời đi, trong ánh mắt còn hiện rõ sợ hãi.
Cho nên, người Hắc Long kia sợ hãi không phải Tằng Kiến hắn, mà là nam nhân trước mắt này?
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?" Tằng Kiến nuốt nước miếng hỏi.
"Ta là Lâm Hiên."
Lâm Hiên? Hai chữ này khiến Tằng Kiến Như bị sét đánh.
Hai chữ Lâm Hiên này, hiện giờ ở Giang Đô chính là làm cho người ta như sấm rền bên tai.
Tằng Kiến quả thực không thể tin vào tai mình.
Tô Anh vậy mà lại là em gái của Tiểu Bá Vương Lâm Hiên?
Không sai, bởi vì những gì Lâm Hiên đã thể hiện nên hắn đã được phong danh hiệu.
Tiểu Bá Vương.
Bá đạo, vô song.
Đồ đệ chiến thần, nói giết thì giết.
Thử hỏi toàn bộ Giang Đô có bao nhiêu người làm được?
Đừng nói Giang Đô, cho dù là ở U Châu, cũng không có mấy người dám xuống tay với đồ đệ chiến thần.
"Thực xin lỗi, ta sai rồi, ta không biết Tiểu Anh là em gái của Tiểu Bá Vương ngài.
Nếu biết, cho ta một vạn lá gan cũng không dám đánh chủ ý với nàng..." Tằng Kiến bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Tiểu Bá Vương? Cái quái gì vậy?" Lâm Hiên vẻ mặt khó hiểu.
"A, đây là danh hiệu mọi người lấy cho ngài, nếu ngài không thích thì ta sẽ không gọi nữa." Tằng Kiến điên cuồng nuốt nước bọt nói.
"Ta không thích!" Lâm Hiên nhíu mày.
Tên này nghe có vẻ rất thiểu năng.
“Vậy… Lâm thiếu, kính xinh Lâm thiếu tha cho tôi.”
Lâm Hiên gật đầu nói: “Vì ngươi đã từng đối với em gái ta không tồi, hôm nay ta có thể không so đo với ngươi.”
“Sau này, nếu để cho ta lại phát hiện ai dám có ý tưởng với em gái.
Hừ, vậy thì đừng trách!"
“Lâm Thiếu yên tâm, Tiểu Anh là người phụ nữ của ngài, ai dám đánh chủ ý với cô ta nữa, đây chẳng phải là động đến sao Thái Tuế trên đầu sao.” Tằng Kiến nịnh nọt nói.
"Nói bậy cái gì đó.
Tiểu Anh là em gái ta.” Lâm Hiên trừng mắt nhìn Tằng Kiến một cái.
“À, tôi hiểu, tôi hiểu, là em gái, em gái…” Tằng Kiến đành phải phụ họa theo.
Mọi chuyện cứ như vậy kết thúc, thiếu nữ đảo qua những âm u lúc trước, nhảy nhót ra khỏi Hồng Lãng.
"Anh, em đã lâu không thoải mái như vậy..." Tô Anh hít sâu một hơi, cảm giác tự do trước nay chưa từng có.
Trước kia, mỗi ngày cô đều lo lắng đề phòng.
Đi làm sợ bị người khi dễ, tan tầm sợ bị Diệp Ỷ phát hiện.
Ở quán bar lại sợ bị người quen nhận ra…
Đặc biệt là sau khi làm Hắc Long bị thương, Tô Anh cảm thấy, mình khẳng