Thích Hương Lan nhìn thấy tờ thỏa thuận này thì liền giật mình, trong lòng cực kỳ hoảng hốt.
Không sai, sợi dây chuyền của Thích Hương Lan căn bản cũng không có bị mất.
Mà là bị cô ta đem đi cầm lấy tiền.
Gần đây cô chơi mạt chược thua quá nhiều tiền, sợ người trong nhà biết được thì cô gặp rắc rối.
Vậy nên đã nghĩ ra kết hoạch này.
Đổ tội cho người dọn dẹp đã trộm mất.
Một dì vệ sinh không quyền không thế, không phải là tùy cô sự lý sao.
Nhưng không ngờ lại chọn trúng một người cứng rắn như vậy.
"Thích Hương Lan, ngươi còn có gì để nói?" Hồng Diệp lạnh lùng nhìn Thích Hương Lan.
“Thực xin lỗi, ta sai rồi.
Ta không nên đổ oan cho bà ấy.” Thích Hương Lan rốt cục cũng sợ.
Thực lực của đối phương tuyệt đối không nhỏ.
Nếu không thì không thể bắt ngay cả chủ tiệm cầm đồ đến đây.
Chưởng quầy này là người cũng có chút thế lực.Hơn nữa từ trước đến nay luôn giữ bí mật cho khách hàng, đến chỗ hắn cầm đồ, tuyệt đối an toàn đáng tin cậy.
Nhưng bây giờ, chưởng quầy lại giống như chó chết bị người Hồng Diệp giẫm lên mặt đất.
Chân tướng cuối cùng cũng đã được phơi bày.
Diệp Ỷ không nhịn được rơi nước mắt.
Ông trời cuối cùng cũng đã nghe thấu tiếng kêu oan của bà, để bà được minh oan rồi.
Hơn nữa không ngờ rằng con trai của bà cũng còn sống, bà càng mừng đến phát khóc.
“Đại tỷ, xử lý cô ấy thế nào?” Đám thuộc hạ nhìn Hồng Diệp.
“Chặt nhỏ cho cá ăn!” Hồng Diệp theo bản năng nói.
Chợt nhìn thấy vẻ mặt Diệp Ỷ đang kinh hãi nhìn cô.
Lúc này trở nên dịu dàng, lại nắm tay Diệp Ỷ, nói:
"Dì, cái kia, ý của con là, con đói bụng, con dẫn dì đi ăn cá nhé."
“Được, được." Diệp Ỷ càng nhìn Hồng Diệp càng cảm thấy thích.
Bà nhìn ra được, trong mắt người nữ nhân này, đều toàn là Lâm Hiên.
Nếu như là Hồng Diệp, bà nguyện ý để cho Lâm Hiên ăn bám phụ nữ cũng chẳng sao.
Thấy đại tỷ của mình đi rồi, thuộc hạ vẻ mặt khó hiểu: “Vậy là có chặt hay không chặt ạ?”
Hồng Diệp quay đầu lại, trừng mắt nhìn thủ hạ không hiểu chuyện kia, dùng môi nói: "Chặt đầu ngươi!"
“Đại tỷ, ta sai rồi, ngươi đừng chặt đầu ta!” Tên thủ hạ kia sợ tới mức hồn xiêu phách lạc.
Về phần Thích Hương Lan, đã sớm bị đến chết lặng từ lâu.
Bởi vì nghe thấy đối phương nói muốn chặt nhỏ cô, cũng không giống như đang nói đùa.
"Chuyện kết thúc rồi, giải tán đi!"
Người của Hồng Diệp bắt đầu sơ tán đám đông.
Không còn chuyện để hóng, hơn nữa đám người của Hồng Diệp vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, nên mọi người đành phải tản đi.
Vài tên thủ hạ đang vây quanh Thích Hương Lan thì đau đầu.
Bởi vì họ không xác nhận được mệnh lệnh chính xác của đại tỷ mình là gì.
“Theo ta, cứ chặt ra cho cá ăn, không phải đại tỷ đã nói vậy sao?”
“Đại tỷ cũng nói sẽ chặt đầu ngươi, ngươi muốn bị chặt không?”
“...”
Mấy người không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cuối cùng quyết định, đánh gãy tay chân Thích Hương Lan, sau đó lại nhổ sạch răng của nàng.
Để xem sau này cô ấy có dám gài bẫy người khác không.
Nhìn Thích Hương Lan giống như chó chết nằm trên mặt đất, lúc này mới hài lòng rời đi.
Sau khi đám người rời đi, một chiếc Maybach đi vào khu biệt thự.
Một người đàn ông bước xuống từ Maybach.
Thấy Thích Hương Lan không còn ra hình người, nhất thời phát ra phẫn nộ hét lớn:
“Là ai dám biến mẹ ta thành như vậy?”
Sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi đến một số điện thoại:
"Ông nội, mẹ con bị người ta đánh gãy tay chân, nhổ sạch tất cả răng!"
"Cái gì? Ai đã làm chuyện này?"
“Mẹ nói là một người tên là Lâm Hiên làm."
"Lâm Hiên? Chưa từng nghe nói qua.”
“Dám động đến con dâu của ta, chẳng lẽ cảm thấy Thích Vệ quốc ta già rồi, là vô dụng sao?” Thích Vệ Quốc nổi trận lôi đình nói:
"Lập tức liên lạc với thành chủ cho ta, cử ra chiến bộ Giang Đô, à đúng rồi, gọi điện thoại cho Trần lão tướng quân, nói Thích Vệ quốc ta tìm bọn họ có việc!”
Theo một cuộc điện thoại của Thích Vệ Quốc, cả Giang Đô lập tức nổi giông bão.
Vô số binh lính với đạn thật súng thật được tập kết.
Xe bọc thép lăn bánh trên đường.
Máy bay trực thăng vũ trang bay vòng quanh trên bầu trời
Như thể sắp có chuyện lớn xảy ra.
…
Ở phía bên kia, Hồng Diệp thực sự mang theo Diệp Ỷ đi ăn cá.
Bốn người họ đến một nhà hàng lẩu cá.
"Dì ơi, dì