Báo Thù Của Rể Phế Vật

61: Ám Ảnh Tâm Lý


trước sau


Bằng!
Viên đạn bắn đến lưng Lâm Hiên.

Nhưng ngạc nhiên là nó không gắm vào lưng mà trực tiếp văng ngược ra.

Đây cũng không phải là khuyết khí hộ thể của Lâm Hiên.

Lúc này Lâm Hiên hoàn toàn không có điều động chân khí.

Chỉ có lớp vảy trên cơ thể anh cũng đã chặn được đạn!
Đây có phải là con người không?
"Tiếp tục nổ súng!"
Các nhóm săn bắn cùng nhau phát động một cuộc tấn công.

Những viên đạn bắn trúng thân thể Lâm Hiên, tạo ra một lượng lớn tia lửa và phát ra âm thanh leng keng.

Giống như thân thể của Lâm Hiên hiện tại là một tấm sắt thép!
Cho đến khi viên đạn phát nổ, cũng không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Lâm Hiên.

Tất cả mọi người hít một hơi lạnh.

không thể tin những gì đang thấy trước mắt.

Không ngờ có người có thể dùng thân thể chắn đạn.

Trong lúc nhất thời, đám cảnh sát cũng không biết nên làm cái gì.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cảnh sát đã tới hơn mười phút, Lâm Hiên vẫn chưa chịu dừng lại.

"Tiểu Manh, đây là tình huống gì?" Đội trưởng cảnh sát đi tới hỏi.

Hà Tiểu Manh nhìn Lâm Hiên, không biết nên trả lời thế nào.

Cô đem sự việc xảy ra lúc trước kể lại.

Thế nhưng vẫn không nói ra việc người đàn ông đang điên cuồng kia chính là Lâm Hiên.

Như vậy chắc chắn anh sẽ phải vào tù!
Thêm nửa tiếng nửa trôi qua.

"Quái thú" cuối cùng đã ngừng di chuyển.


Mà trong mắt Lâm Hiên, cũng khôi phục một tia thanh tỉnh.

Hắn không thể tin nhìn Bạch Vô Thường đã ngất xỉu trước mặt.

“Hai tay ôm đầu, lập tức giơ tay lên!” Lúc này, cảnh sát lại giơ súng lên.

Lâm Hiên nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện, hắn đã bị bao vây.

Lại nhìn tình huống của bản thân mình, quả thực giống như một con quái vật.

Lập tức không chút do dự xuống khỏi người Bạch Vô Thường, kéo quần lên bỏ chạy.

Tốc độ nhanh như tia chớp.

Chỉ trong vài giây đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Các cảnh sát muốn đuổi theo, nhưng họ có đuổi cũng đuổi không kịp.

Đành phải từ bỏ!
Rất nhanh, Bạch Vô Thường, Hắc Vô Thường đều được đưa lên xe cứu thương.

“Tiểu Manh, đây là quái vật gì?” Đội trưởng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nãy, tim đập thình thịch.

Hình dáng đó rất giống con người.

Thế nhưng người làm sao có thể mọc ra vảy được?
“Sao tôi lại cảm thấy quần áo trên người anh ta quen quen?” Đội trưởng Ngụy nhíu mày.

Hắn cảm thấy quần áo trên người con quái vật kia, giống như đã từng thấy qua rồi.

Hà Tiểu Manh nhất thời khẩn trương nhìn về phía lão Ngụy.

Cũng may lão Ngụy chỉ là cảm thấy quen thuộc, không nhớ rõ đã từng gặp ở nơi nào.


Vài phút sau, Lâm Hiên đã khôi phục lại bình thường.

Vảy trên người đã hoàn toàn biến mất.

Tựa như chưa từng xuất hiện qua.

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Hiên gặp phải tình huống này.

Trước đây, trên người anh có mọc vảy, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ.

Nhưng hôm nay, thực sự được bao phủ toàn thân anh.

Cũng may lúc ấy toàn thân hắn bị vảy bao trùm.

Những cảnh sát kia không nhận ra hắn, nếu không, sẽ không ổn.

Tuy nhiên, nữ cảnh sát tên Tiểu Manh kia, chắc đã nhận ra hắn.

Nhưng đã làm sao?
Chỉ cần hắn không thừa nhận, cảnh sát cũng không có cách nào với hắn.

Điều khiến hắn không ngờ tới chính là.

Hắn vậy mà lại đối với Bạch Vô Thường…
Tuy rằng, khi đó hắn đã mất khống chế.

Nhưng vẫn còn có một tia lý trí còn tồn tại.

Biết chuyện gì đã xảy ra.

Lâm Hiên trước kia cũng không phải chưa từng làm loại chuyện này.

Nhưng so sánh với lần này, quả thực là khác nhau.

Bất kể là cảm giác hay là thời gian đều đạt đến mức phóng đại.

Nếu như nói sức chiến đấu trước kia là 60, như vậy, sức chiến đấu hiện tại, chính là 300!
Vô cùng kh ủng bố, khoa trương!
Nhưng điều đó ít nhất chứng minh rằng hắn là một người đàn ông thực sự.


Chỉ là không biết, hắn sau khi mọc ra vảy kỳ lân mới lợi hại như vậy, hay là bình thường cũng lợi hại như vậy.

Còn có vảy kỳ lân nữa, nếu nó mọc ra lúc làm chuyện kia, hắn sẽ mất kiểm soát.

Nói như vậy, nữ nhân bình thường, tuyệt đối không chịu nổi.

Hắn nhớ rõ Bạch Vô Thường đã bị tàn phá không thành hình người.

Nếu đổi thành nữ nhân bình thường, e rằng sẽ chết.

Vậy thì chẳng phải anh sẽ không có cách nào ở bên người phụ nữ của mình sao...!
Quên đi, đi từng bước một vậy!
Lâm Hiên sửa sang lại quần áo, sau đó bắt một chiếc taxi, chuẩn bị chạy

về đế phủ.

Sát thủ khẳng định không chỉ có Hắc Bạch Vô Thường.

Chắc chắn có những người khác.

Hồng Diệp chưa chắc đã đối phó được.

Lâm Hiên suy đoán không sai, lúc này rất nhiều sát thủ đều biết chỗ ở của Lâm Hiên, đi tới Đế Phủ!
Mặc dù Hồng Diệp đã điều tất cả người ở La Sát Đường tới.

Nhưng cô vẫn lo lắng.

Dù sao kẻ địch tới lần này cũng không phải chuyện nhỏ.

Cô nhất định phải chống đỡ đến khi Lâm Hiên trở về!
Cả Đế Phủ tràn ngập cảm giác mây mù âm u, tựa như sắp có giông bão kéo đến.

Trên xe cứu thương.

Dưới sự cứu chữa của bác sĩ, sau một thời gian thể lực của Bạch Lăng Kiều rốt cục cũng khôi phục một chút.

Nhưng mà ánh mắt Bạch Lăng Kiều lúc này đã hoàn toàn thay đổi.

Trước kia, ánh mắt tràn ngập hung tàn, thô bạo cùng tàn nhẫn.

Nhưng bây giờ, có sợ hãi trong mắt cô.

Phải, những chuyện vừa xảy ra thật quá kinh khủng!
Trạng thái của Lâm Hiên khi đó giống như biến thành dã thú.

Thật khủng khiếp.

"Không có chuyện gì, cô sẽ không có việc gì đâu." Nữ bác sĩ nhìn ra nỗi sợ hãi trong mắt Bạch Lăng Kiều, nhẹ giọng an ủi.

Nhưng, Bạch Lăng Kiều đột nhiên ngồi dậy, đè nữ bác sĩ xuống.

Tay chộp lấy chiếc kéo, định cắt cổ nữ bác sĩ.

Đúng lúc này.


Hình ảnh trong cánh đồng lúa mì đột nhiên tràn vào đầu cô, khiến cơ thể cô run lên.

Cuộc chiến với Lâm Hiên thực sự đã gây ra chấn thương tâm lý lớn cho cô.

Trước kia, đều là cô ta đối đãi với người khác như vậy.

Còn bây giờ…
Thì ra, là cảm giác như này...!
Kéo của Bạch Lăng Kiều cuối cùng đâm vào ván giường.

Ngay sau đó, cô đá vỡ kính xe cứu thương, nhảy ra khỏi cửa sổ.

Nữ bác sĩ bị dọa sợ đến chết khiếp, còn tưởng rằng mình sắp xong đời rồi.

Trong lòng càng vô cùng kinh ngạc.

Người phụ nữ này, vừa rồi trông như sắp chết, vậy mà vẫn còn sức mạnh như vậy.

Thật ra lúc này Bạch Lăng Kiều đích xác đã quá suy yếu.

Sau khi nhảy khỏi xe, lăn qua nhiều vòng mới dừng lại.

Cô muốn cứu anh trai mình, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.

Thứ nhất, cô hiện tại không có thực lực cứu Bạch Ngọc Long.

Thứ hai, Bạch Ngọc Long bị thương nặng như vậy, cô cứu ra ngoài, Bạch Ngọc Long cũng có thể chết.

Rơi vào trong tay cảnh sát, với tội của Bạch Ngọc Long, nhất định sẽ phán án nặng.

Tuy nhiên, cảnh sát nhất định sẽ chữa khỏi Bạch Ngọc Long trước đã.

Vì vậy, hiện tại cũng không lo lắng lắm.

Cô nhất định phải mau chóng dưỡng thương, như vậy mới có thể cứu được anh trai.


Còn Hà Tiểu Manh, cô bắt được tội phạm nguy hiểm như Hắc Bạch Vô Thường, đương nhiên trở thành người được lợi lớn nhất.

Cuối cùng đã trở thành một cảnh sát chính thức..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện