Đây đúng là truyền thuyết!
Các nhân viên ngân hàng nhìn hình ảnh một ông già nhặt ve chai lại có thẻ đen giới hạn trên toàn thế giới?
Giả, chắc chắn là giả!
Người giao dịch viên cho rằng đây là thẻ giả, lập tức kiểm chứng.
Thế nhưng sau khi kiểm tra kỹ càng, tấm thẻ này lại thật sự là thẻ đen chí tôn, hàng thật giá thật không thể nghi ngờ !
Chuyện này, hiển nhiên không phải là chuyện một nhân viên quầy nho nhỏ có thể xử lý.
Dù sao dùng thẻ này rút tiền, vậy chắc cũng không chỉ rút vài triệu.
Nếu rút vài chục triệu, sợ rằng ngân hàng không đủ tiền mặt.
Vì vậy cô ta ngay lập tức thông báo cho giám đốc ngân hàng.
Giám đốc ngân hàng khi biết được thẻ đen chí tôn xuất hiện, muốn rút tiền trong ngân hàng của mình, lập tức buông bỏ tất cả mọi chuyện trong tay, nhanh chóng chạy tới.
Ngoại trừ giám đốc, phó giám đốc, cùng với các loại quản lý cấp cao, lớn nhỏ hơn mười hai mươi người, tất cả đều chạy tới.
Lúc này, Ninh Phú Quý cũng phát hiện có điều không đúng.
Nghĩ thầm, chẳng lẽ thẻ ngân hàng này có vấn đề? Không phải là Lâm Hiên cướp được, hoặc là trộm nó chứ?
Quả nhiên, không nên tin tưởng tên Lâm Hiên này!
Nghĩ tới đây, Ninh Phú Quý liền sợ hãi.
Muốn rời đi ngay lập tức.
Thẻ này ông không dám cầm nữa.
“Lão tiên sinh, xin dừng bước!”
Ninh Phú Quý vừa nhấc chân, một giọng nói đã vang lên.
Sau đó, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của Ngân hàng Long Quốc đều vay quanh ông.
Hơn nữa đội nhân viên an ninh cũng đến.
Nhìn thấy cảnh này, Ninh Phú Quý càng sợ hãi hơn nữa.
Ông nghĩ lần này thật sự bị Lâm Hiên hại thảm rồi.
"Lão tiên sinh, ngài muốn rút bao nhiêu tiền?" Giám đốc ngân hàng cung kính hỏi.
Ninh Phú Quý lau mồ hôi lạnh trên trán, không nghĩ tới đối phương còn rất khách khí.
Đây là thẻ đen tối thượng nha, có thể không khách khí sao?
Cho dù thẻ này có phải của ông già này hay không, miễn là ông ta có thẻ trong tay, sẽ được đối xử như một thượng đế.
Hỏi ông muốn rút bao nhiêu tiền ư? Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.
Nhưng đáng tiếc, Lâm Hiên thì có thể có bao nhiêu tiền?
Nói thật, bị một đám người vây quanh, Ninh Phú Quý sợ tới mức muốn bỏ chạy.
Nhưng hiện tại gia đình đang thật sự rất cần tiền.
Nên ông chỉ có thể cắn răng đứng lại, run rẩy nói:
“Tôi muốn rút năm… năm ngàn.”
"Cái gì?"
Lời Ninh Phú Quý vừa dứt, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cầm thẻ đen chí tôn có thể rút được trăm tỷ, chỉ đến rút năm ngàn đồng?
Phải biết là khi có tấm thẻ này, dù muốn làm cho máy bay và tàu lửa quay đầu cũng rất dễ dàng!
Đã từng có trường hợp như vậy.
Đồ đạc của một chủ thẻ đen bị bỏ quên trên máy bay, Ngân hàng Toàn cầu trực tiếp tìm đến hãng hàng không, để cho máy bay đã bay một nửa quãng đường lại trực tiếp bay trở về.
“Một… một ngàn cũng được!” Ninh Phú Quý thấy mọi người phản ứng vậy, lại nuốt nước miếng nói.
"Năm ngàn.
Đương nhiên có thể."
Giám đốc ngân hàng có chút không hiểu.
Nhưng đây là yêu cầu của chủ thẻ đen người ta, nhất định phải thực hiện.
Vì vậy, giám đốc ngân hàng đã tự mình thao tác, dùng thẻ đen rút năm ngàn đồng cho Ninh Phú Quý.
“Lão tiên sinh, ra về cẩn thận ạ!”
Lúc Ninh Phú Quý rời đi, tất cả lãnh đạo ngân hàng cùng với nhân viên công tác đều khom người hành lễ với ông.
Ninh Phú Quý cầm lấy năm ngàn đồng, vẻ mặt nghi hoặc rời khỏi ngân hàng.
Trong lòng không khỏi tự hỏi, dịch vụ ngân hàng Long Quốc hiện tại đều tốt như vậy sao?
Có thể là do ông đã quá lâu không đi rút tiền rồi nên không biết?
…
Ninh Phú Quý cầm năm ngàn đồng, rất nhanh trở về.
Nhưng vừa mới đến cửa liền nghe Chu Lại Bì nói muốn Trần Tú ngủ cùng hắn trả tiền thuê nhà!
"Chu Lại Bì, đây là tiền thuê nhà, cầm tiền đi ngay đi!”
Ninh Phú quý tức giận xông vào, đem năm ngàn đồng ném lên mặt Chu Lại Bì
Chu Lại Bì là tên khốn kiếp, dám nói muốn để vợ hắn ngủ cùng để trả tiền thuê nhà? Ninh Phú Quý tức đến sắp nổ tung.
Loại chuyện này, đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng không chịu được.
Chu Lại Bì nhặt tiền lên, đếm một chút, cười tủm tỉm nói:
"Năm ngàn đồng này cũng chỉ là tiền thuê các ngươi nợ mấy tháng qua thôi.
Ninh Phú Quý, không bằng suy nghĩ một chút đề nghị vừa rồi của tôi, tôi có thể ngủ một lần miễn tiền thuê nhà ba tháng nha.”
“Cút!” Ninh Phú Quý tức giận mắng.
“Tôi cho ông một ngày suy nghĩ.
Một ngày sau, hoặc là trả tiền, hoặc là để cho vợ ông ngủ cùng tôi.” Chu