Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 920


trước sau

"Sát! Lão! Đầu!" Lâm Hiên tiếp tục hô.  

"Được rồi, được rồi, đừng kêu nữa, lại gọi nữa tai ta cũng sẽ điếc mất!" Cuối cùng một giọng nói quen thuộc vang lên.  

Lâm Hiên quay đầu lại, không phải Sát Đế thì là ai.  

"Sát lão đầu, hù chết ta rồi!" Lâm Hiên trực tiếp nhào tới phía Sát Đế.  

Hắn muốn ôm Sát Đế một cái.  

Nhưng mà, thân thể của hắn lại trực tiếp xuyên qua thân thể của Sát Đế.  

Ngã xuống đất!  

Lâm Hiên lập tức ngây dại.  

"Sát lão đầu, ngươi bị sao vậy?" Lâm Hiên quay đầu lại, nhìn thân thể có chút hư ảo của Sát Đế, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.  

Vừa rồi, hắn vậy mà xuyên qua thân thể Sát Đế.  

"Sát lão đầu, ngươi, không lẽ ngươi chết rồi!" Trong nháy mắt, Lâm Hiên cảm giác hốc mũi chua xót.  

Khó trách, vừa nãy hắn nhìn thấy phòng ốc rách nát, đồ đạc trong phòng cũng đã lâu không có người sử dụng.  

Thì ra, Sát Đế đã chết.  

Vậy bây giờ, thứ hắn thấy là gì?  

Hồn ma của Sát Đế sao?  

"Thằng nhóc thúi, không cần khổ sở, kỳ thật, ta đã sớm chết rồi, thứ ngươi nhìn thấy chỉ là một chút tàn niệm của ta mà thôi, may mắn Côn Luân thần sơn này có linh khí nồng đậm, ta mới có thể bảo trì thần hồn bất diệt, nhưng hình như, thời gian của ta cũng không còn nhiều." Sát Đế khẽ thở dài một tiếng.  

"Không thể nào, ta không tin, trước kia ngươi rõ ràng không phải như vậy!" Lâm Hiên nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy nước mắt.  

"Thằng nhóc thúi, ta biết trong ngươi không cách nào lập tức tiếp nhận, nhưng đây là sự thật, sư phụ ngươi vốn không thuộc về thế giới này, ta sinh hoạt ở nơi còn rộng lớn hơn ngươi tưởng tượng trăm vạn lần, nếu không ngươi cho rằng ta tùy tiện dạy ngươi chút đồ
vật, là ngươi có thể vô địch thiên hạ sao?"  

"Kỳ thật, ta đã chết mấy vạn năm, chỉ là một luồng thần hồn này của ta thủy chung không có tiêu tán. Mấy chục năm trước, thần hồn của ta phiêu đãng đến Lam Tinh. Ta cũng không có giết được mấy người nha, vì sao bọn họ lại gọi ta là Sát Đế?"  

Nói tới đây, Sát Đế nhìn Lâu Mãn Nguyệt bên cạnh Lâm Hiên, nhẹ giọng nói: "Lâu Mãn Nguyệt, hiện giờ ngươi biết vì sao với ta thì dị thú quan trọng hơn ngươi chưa? Bởi vì, cắn nuốt tinh phách dị thú có thể làm cho thần hồn của ta tiêu tán chậm một chút, ta bảo thằng nhóc này tới tìm ngươi, cũng là vì muốn ngươi quên đi ta!"  

"Ngươi tự tin rằng ta nhất định sẽ yêu hắn?" Lâu Mãn Nguyệt cắn răng bạc nói.  

Trong lúc nhất thời, nàng cũng không cách nào tiếp nhận sự thật này.  

Người mình từng thầm mến, vậy mà... Chỉ là một con ma?  

"Ngươi có yêu hắn hay không cũng không sao cả, toàn thân tên nhóc này đều bị đổi thành Kỳ Lân, ngươi khẳng định khó thoát khỏi nanh vuốt của hắn." Sát Đế cười tủm tỉm nói.  

Lâu Mãn Nguyệt đỏ mặt, sau đó cô ấy phẫn nộ nói: "Sát Đế, chẳng lẽ ngươi cũng không thích ta chút nào sao?" 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện