Báo Thù Của Rể Phế Vật

Quỳ xuống


trước sau

Chỉ thấy, lúc này Thẩm Ngạo Tuyết đã tránh thoát trói buộc của ga giường.

Cả người đều nằm nghệt ra trong bồn tắm. Quần áo đều bị xé nát.

Nhưng nhìn bộ dáng của nàng, dược hiệu hẳn là đã qua.

Lấy mức độ mãnh liệt của dược hiệu nếu như không phát ti3t ra, dược hiệu căn bản không có khả năng nhanh như vậy liền qua.

Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lúc này thật sự đã khôi phục bình thường.

Nhìn thấy Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết nhanh chóng dùng ga trải giường đem thân thể mình che lại.

“Lâm Hiên, anh là tên khốn kiếp! Anh bỏ mặc tôi ở đây, tôi bị xuất huyết dạ dày, anh cũng không thèm quan tâm đ ến tôi!” Thẩm Ngạo Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Lâm Hiên.

"Xuất huyết dạ dày?" Lâm Hiên có chút không giải thích được.

Nhưng chẳng mấy chốc, anh đã hiểu ra.

Trong lòng có chút hối hận vì tiến vào hơi muộn. Nếu không, có lẽ đã có thể nhìn thấy một màn kịch hay.

“Nếu cô không có chuyện gì nữa thì ta đi đây.” Lâm Hiên thản nhiên nói.

“Cút, tôi không cần anh nữa!” Thẩm Ngạo Tuyết mắng.

Lâm Hiên nhún nhún vai, bước ra khỏi phòng ngủ.

“Lâm Hiên, đừng đi trêu chọc Đế gia, tuy rằng anh giết được Đế Phong Vũ, nhưng nỗi kinh hoàng của Đế gia vượt xa sức tưởng tượng của anh!” Giọng nói của Thẩm Ngạo Tuyết từ phía sau truyền đến.

Lâm Hiên đưa lưng về phía Thẩm Ngạo Tuyết xua tay. Sau đó mang theo hai cô gái, rời khỏi biệt thự Thẩm gia.

Vài phút sau, Thẩm Ngạo Tuyết mặc quần áo xong đi ra.

Nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết bình an vô sự, Thẩm Vạn Quốc mừng rỡ.

“Không ngờ chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Lâm Hiên lại có thể trở nên lợi hại như vậy.” Thẩm Vạn Quốc thở dài nói.

Nhất là, y thuật của Lâm Hiên thật sự quá kinh người.

"Nếu như sớm biết hắn có tiềm lực lớn như vậy, lúc trước có lẽ không nên trợ giúp Đế gia..." Thẩm Vong Quốc có chút hối hận.

“Xùy, nếu không phải con đẩy hắn xuống vách núi, hắn có thể lợi hại như vậy?" Thẩm Ngạo Tuyết kiêu ngạo nói.

"Cũng đúng, nhất định là ở dưới vách núi chiếm được kỳ ngộ gì đó. Trong phim truyền hình không phải đều là như vậy à.” Thẩm Vạn Quốc gật gật đầu.

"Mà này, Ngạo Tuyết tốt hơn hết là con đừng có bất kỳ suy nghĩ nào với hắn ta. Dù sao Đế Phong Vũ đã chết, Đế gia sẽ không bỏ qua cho Lâm Hiên.”

“Hơn nữa còn có Chiến Thần Thiên Thanh kia, Lâm Hiên còn sống được mấy ngày cũng thật khó nói.” Thầm Vạn Quốc trầm giọng nói.

Mặc dù Lâm Hiên là Thiên Tông, nhưng Thiên cũng chưa chắc có thể chịu được cơn thịnh nộ của Chiến thần.

Huống chi, cho dù Lâm Hiên vượt được ải của Thiên Thanh Chiến Thần kia, thì Đế gia kia, Lâm Hiên cũng không cách nào vượt qua.

"Nhưng mà, bố, con phát hiện, con thật sự yêu hắn ta rồi!” Thẩm Ngạo Tuyết cắn môi nói.

“Có yêu cũng vô dụng. Bây giờ hắn muốn nữ nhân nào chẳng được?”

“Không nói đâu xa, chỉ nói Hồng Diệp và Kỳ Mị, hai nữ nhân này, muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị. Còn nói về giá trị nhan sắc cũng không thua con bao nhiêu đâu.” Thẩm Vạn Quốc thở dài nói.

“Con mặc kệ. Ai cũng không thể cướp hắn khỏi tay con.” Thẩm Ngạo Tuyết vung nắm đấm nhỏ, trong lòng tràn đầy tin tưởng.

Trước đây, cô nghĩ rằng Từ Thiên Thành đã hủy hoại sự trong sạch của cô. Còn không có gì tự tin có thể thu hồi Lâm Hiên.

Nhưng bây giờ, cô biết trong trắng của mình vẫn còn, nên cô có đủ tự tin để cho Lâm Hiên quay về bên mình.

Cho dù Lâm Hiên không trở lại bên người cô, dù cho chỉ là làm tình nhân của Lâm Hiên, cô cũng nguyện ý.

Về phần Chiến Thần Thiên Thanh cùng Đế gia, cô luôn có cảm giác, người thua, chưa chắc là Lâm Hiên!

"Bố, ‘bánh nhỏ’ của con hình như không còn nữa..." Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên cảm thấy thân thể có chút không khỏe.

“Không phải còn mấy ngày nữa mới tới kỳ sao?” Thẩm Vạn Quốc có chút nghi hoặc.

"Có thể là đến sớm. Bố, bố giúp con đi mua đi.” Hai má Thẩm Ngạo Tuyết hơi có chút đỏ lên nói.

"Được rồi."

Thẩm Vạn Quốc đương nhiên không biết Thẩm Ngạo Tuyết cần ‘bánh nhỏ’ không phải vì đến kỳ kinh nguyệt, mà là vì ‘xuất huyết dạ dày’.



Lâm Hiên mang theo Hồng Diệp vừa mới đi ra biệt thự không lâu, điện thoại của Hồng Diệp liền vang lên.

Sau khi nhìn thấy tên người gọi, thân thể Hồng Diệp khẽ rung lên.

Bởi vì, cuộc gọi này không phải của ai khác. Là đại tỷ gọi tới.

Chẳng lẽ đại tỷ
đã trở về Giang Đô?

Lúc này trong lòng Hồng Diệp vẫn có chút chột dạ.

Dù sao bây giờ cô cũng đã nhận Lâm Hiên là chủ nhân của mình.

Thở hắc ra một hơi, cuối cùng, Hồng Diệp vẫn ấn nút nghe xuống.

"Đại tỷ."

“Hồng Diệp, ngươi thật to gan!”

Trong điện thoại, truyền đến một giọng nữ vô cùng uy nghiêm.

Quả nhiên, đại tỷ đã biết chuyện Hồng Diệp đã nhận chủ khác. Có vẻ rất tức giận.

“Ngay lập tức trở về tổng bộ!” Đối phương nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Sắc mặt Hồng Diệp có chút tái nhợt.

"Đi đi, tôi cùng cô đi." Kỳ Mị nói với Hồng Diệp.

Dù sao, chuyện này luôn cần phải đối mặt.

Đại tỷ đối với các nàng không tệ, cũng cần phải cho đại tỷ một cái công đạo.

Huống chi, hai nàng tuy rằng nhận Lâm Hiên là chủ nhân, nhưng không có nghĩa là không nhận đại tỷ.

“Tôi đi cùng hai người.” Lâm Hiên nói.

"Được." Hai cô gái gật đầu.

Chẳng bao lâu, cả ba đã đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

Câu lạc bộ tư nhân này có diện tích ít nhất 5.000 mét vuông. Trang trí thậm chí còn rực rỡ hơn.

Ở cửa, có mấy cô nàng đang đứng chào đón.

Mỗi một người, đều là quốc sắc thiên hương. Mặc một chiếc sườn xám có đường xẻ rất cao, lộ ra một mảng lớn tuyết trắng.

"Chào mừng đến câu lạc bộ đêm."

Thanh âm mềm mại của các cô gái nghênh đón ngay lập tức khiến người ta ngây ngất.

Bất quá, rất nhanh các nàng liền nhận ra người tới là ai.

"Bái kiến La Sát đại nhân! Bái kiến Góa Phụ đại nhân!”

“Dẫn chúng ta đi gặp đại tỷ.” Kỳ Mị nhàn nhạt nói.

“Mời đi theo ta.” Một nữ tử cao gầy nghênh đón dẫn mọi người đi vào.

Lâm Hiên nhìn bên trong bài trí xa hoa, các chị em đủ mọi dáng vẻ ra vào bên trong. Không khỏi cảm thấy thổn thức, cuộc sống của người có tiền, thực sự rất xa hoa.

Phỏng chừng, mức tiêu thụ ở đây ít nhất tính bằng đơn vị hàng chục ngàn là ít.

Dưới sự dẫn dắt của cô gái, ba người đi tới một phòng riêng.

Trong phòng đã có ba người. Tất cả đều là phụ nữ.

Một người ngồi trên ghế sofa và hai người còn lại đứng bên cạnh.

Ngồi trên ghế sofa là một người phụ nữ mặc đồ công sở. Rất xinh đẹp và có khí chất.

Giống như nữ tổng giám đốc của một công ty niêm yết vậy. Trái ngược hoàn toàn với câu lạc bộ tràn ngập hơi thở xa hoa này.

Hai người phụ nữ đang đứng cũng rất đẹp.

Đặc biệt là một người trong đó, ăn mặc rất táo bạo, một đôi mắt phượng, tựa như có thể câu hồn đoạt phách người đối diện vậy.

Người còn lại mặc vest cùng giày da, ăn mặc có chút nam tính. Nhưng vẫn rất đẹp.

Hai người này hẳn là Tu La và Yêu Cơ trong Tứ Đại Tặc.

Mà người ngồi trên sô pha chắc chắn là đại tỷ của bọn họ.

Người phụ nữ ngồi trên sô pha, trong tay còn cầm một ly rượu vang đỏ. Cô khẽ lắc ly rượu, hé đôi môi đỏ mọng uống cạn.

Mỹ nữ chính là mỹ nữ, động tác uống rượu vô cùng đẹp mắt.

"Đại tỷ." Hai tiếng chào đồng thanh vang lên.

“Quỳ xuống!”

Thanh âm của nữ nhân này dường như có uy nghiêm vô tận.

Không ai có thể cưỡng lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện