Nhân vật phản diện đi rồi, chủ nhân tiệc rượu cũng không có, xung quanh lập tức ồn ào không thôi.
Lễ kỉ niệm mười năm vốn nhàm chán, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Liễu Phi Phi khiến khách mời đều vô cùng kích động, ai nấy đều hoặc là bàn tàn sôi nổi, hoặc mang điện thoại ra để phát vở kịch đi.
Lật Hạ nhìn thoáng qua mấy người trong Ban giám đốc, ai nấy mặt mũi đều xám xịt, Phó gia náo thành như vậy quả thực khiến bọn họ mất hết mặt mũi.
Lúc này, Lật Hạ mới thản nhiên nâng ly lên, đi về phía bục phát biểu.
Âm thanh rung động vang lên rất nhỏ, sau đó toàn bộ đại sảnh liền yên tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn lên khán đài liền thấy nhị tiểu thư Lật gia một thân lễ phục vàng nhạt, đứng yên tĩnh lại đó, dường như muốn phát biểu gì đó.
Cô gái với mái tóc ngắn, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Bộ váy màu vàng sạch sẽ, bừng bừng sức sống, hoàn toàn không giống cô gái nhỏ quần áo lố lăng trang điểm đậm quái gỡ trong ấn tượng của mọi người.
Trò hề của Phó gia vừa qua, tất cả mọi người đều tò mò về phản ứng của đương sự là Lật Hạ như thế nào, đại sảnh nửa phút trước còn ồn ào huyên náo nửa phút sau liền lặng ngắt như tờ.
Có người nghĩ cô sẽ khóc lóc bi thương giống như Phó Ức Lam, có người lại nghĩ cô sẽ tức giận mà chanh chua chửi đổng như Liễu Phi Phi nhưng tất cả đều sai.
Cô chỉ đơn giản là đứng trên bục, mỉm cười nói: "Xin chào mọi người.
Tôi là Lật Hạ.
Tôi đã trở lại rồi."
Một thông báo ngắn gọn, ngữ khí ôn hòa lại kiên định.
"Màn khôi hài vừa rồi đã khiến mọi người chê cười rồi, thật ngại quá.
Lần trước gặp phải tai nạn, sau khi hồi phục, trí nhớ của tôi có chút bị tổn thương, cho nên có rất nhiều chuyện không thể đưa ra nhận xét được.
Nhưng tôi tin tưởng tất cả các vị ở đây trong lòng đều đã có nhận định của riêng mình, ai đúng ai sai, người sáng suốt đều thấy cả."
Lời nói mập mờ nước đôi nhưng vẫn giữ được sự lịch sự, cũng không bày tỏ rõ ràng thái độ của bản thân, ngữ khí Lật Hạ thay đổi: "Đương nhiên, những chuyện khác thì tôi cũng không rõ lắm.
Nhưng lời đồn là Phó gia đã thâu tóm Lật thị thì đúng là không có căn cứ."
"Vì năm năm trước tôi và chị gái gặp tai nạn xe, Lật thị không có người quản lí, cho nên ba tôi mới tiếp quản phần cổ phần và quyền kinh doanh của công ty.
Nhưng giờ tôi đã trở lại rồi, ông ấy liền nói muốn đem phần cổ phần mà ông ấy giữ giúp tôi trả lại cho tôi, còn nói, mấy tháng nữa cũng sẽ giao nốt quyền kinh doanh công ty."
Xung quanh liền vang lên âm thanh nghị luận, tiếng máy ảnh vang lên liên tục.
Lật Hạ cười ngọt, tin tức này công bố ra rồi, Phó Hâm Nhân có muốn nuốt trọn cổ phẩn của Lật thị cũng không được nữa rồi.
Cô chính là cố ý dùng hai từ "giữ hộ" này đấy.
Tuy rằng phải tỏ ra mình là một người khoan dung lương thiện am hiểu lòng người mới có thể ép Phó Hâm Nhân giao cổ phần công ty ra, nhưng điều này lại càng khiến cho mọi người thấy được Phó Hâm Nhân là một người ba "tốt" như thế nào.
"Giữ hộ" chính là ám chỉ, nếu Phó Hâm Nhân mà không chịu giao ra thì sẽ trở thành loại vô nhân đạo.
Lật Hạ lại hít sâu một hơi, tỏ ra hết sức khẩn trương, giọng nói chân thành mà tha thiết: "Khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn cố gắng học tập, hy vọng lúc đó có thể thể hiện thật tốt.
Là cổ đông lớn nhất của Lật thị, tôi hy vọng các vị tiền bối của Lật thị thương hạ sẽ luôn sát cánh bên tôi, dạy dỗ tôi, tin tưởng tôi, để chứng kiến sự trưởng thành của tôi, chứng kiến sự lột xác của Lật thị!"
Không khí càng trở nên sôi trào.
Cô nâng lên ly rượu trong tay: "Cuối cùng, mong muốn của tôi, là hy vọng Lật thị thương hạ, so với hai mươi mốt năm trước, sẽ càng ngày càng phát triển hơn nữa!"
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Cô gái nhỏ sau khi trải qua biến cố mất đi người thân cuối cùng cũng thay đổi, đã có thể một mình gánh vác trọng trách, ngoặt một cái liền trở thành một cô gái tốt, thật sự quá xúc động mà.
Nhất định phải lấy đó làm gương về dạy dỗ lại con cái nhà mình mới được.
Mọi người đều nâng ly chúc mừng.
Lễ mừng mười năm khánh thành Phó Lam thương hạ liền trở thành lễ kỉ niệm hai mươi mốt năm hoạt động của Lật thị thương hạ, mối quan hệ giữa Lật Hạ và Phó gia cũng cứ thế mà sáng tỏ.
Lật Hạ nâng ly một hơi uống cạn rồi mới đi xuống.
Nhưng không biết Lang Hiểu đã tới ngồi bên cạnh cô từ bao giờ.
Lật Hạ không nhìn hắn ta, tiếp tục nói chuyện với mấy người giám đốc, thật không ngờ Lang Hiểu lại kề sát nhỏ giọng nói bên tai cô: "Phó Tư Lam cũng thích em trai tôi, em chắc chắn mình có thể tranh với cô ta?"
Thật là kì diệu.
Lật Hạ lạnh mặt, cũng không thèm nhìn hắn: "Liên quan gì đến anh?"
Lang Hiểu thấy cô không thèm nhìn mình, có chút giận dữ, nhưng một lúc sau lại đột nhiên nói: "Lại nói, tôi cũng là một thành viên trong ban giám đốc Lật thị thương hạ, sau này lúc ban giám đốc quyết định trao quyền kinh doanh, em nói xem tôi có nên thử cạnh tranh một chút không?"
Lật Hạ ngẩn ra, nhíu mày quay sang nhìn hắn.
Lời nói thốt ra, tất cả mọi người trên bàn cũng đều nhìn về phía này.
Mấy năm nay Lang Hiểu trên thương trường rất cố gắng, cũng coi như có chút thành tựu, năng lực đúng là không tệ.
So với cô bé Lật Hạ này thì đúng hơn là đáng tin cậy hơn nhiều.
Lật Hạ nghĩ nghĩ, rồi thản nhiên đáp: "Nếu tới lúc đó tôi không có đủ năng lực thì đương nhiên sẽ hy vọng Lật thị có thể nằm trong tay người giỏi nhất.
Nhưng nếu tôi có đủ năng lực, thì tôi cũng không ngại cạnh tranh với anh một lần đâu."
Lời nói thốt ra không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhẹ tựa lông hồng.
Lật Hạ nhìn Lang Hiểu, thấp giọng, lời nói mang theo cảnh cáo: "Anh muốn làm gì?"
Lang Hiểu vẫn nghĩ Lật Hạ không biết chuyện của hắn và Lật Thu, lông mày lộ vẻ dương dương tự đắc, vô cùng tự tin cười: "Tôi chỉ muốn giúp Lật tiểu thư phụ trách thật tốt Lật thị mà thôi."
Khi không lại tỏ ra vẻ bợ đỡ xun xoe khiến Lật Hạ nhíu mày ghê tởm.
Nhưng đúng lúc đó lại vang lên một giọng nói lười nhác từ phía sau:
"So với loại người tôn thờ chủ nghĩa anh hùng luôn tự cho là đúng này, tôi càng nghĩ Lật tiểu thư sẽ muốn tự mình quản lý công ty nhà mình hơn đấy! Cho nên.....!vị này, vẫn nên tránh sang một bên đi!" Người nào đó nói xong một câu hai nghĩa này, tay còn không quên làm động tác hất sang một bên đầy vẻ khinh bỉ: "Làm phiền tránh ra một chút!"
Lang Hiểu nhìn Nghê Lạc tự nhiên xuất hiện,ma xui quỷ khiến khiến hắn ta thật sự đứng dậy nhường ghế, mãi một lúc sau mới nhận ra, xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Nói thật, hắn ta cũng chỉ là được nhìn thấy Nghê Lạc từ xa trên mấy buổi tọa đàm thương vụ mà thôi.
Mọi người đều