Nút khẩn cấp vừa ấn, trong nháy mắt, đèn báo động trong thang máy liền kêu lên chói tai, ngọn đèn đỏ nhấp nháy trong không gian kín mít khiến bầu không khí trở nên quỷ dị.
Dưới ánh đèn đỏ, làn da trắng nõn của Lật Hạ trở nên trong suốt, con ngươi âm trầm quỷ dị khiến cho Phó Tư Lam rùng mình sợ hãi.
Trầm mặc một lúc lâu, Lật Hạ nở nụ cười:
"Phó Tư Lam, tôi nghĩ cô không giống với mấy người Phó gia kia.
Ít nhất cô còn có lương tâm.
Sau khi biết việc làm năm đó của em gái mình với Kiều Kiều, câu nói đầu tiên của cô, thực là có đủ quan tâm."
Châm chọc rõ ràng như vậy khiến cho sắc mặt Phó Tư Lam càng trắng bệch, nhưng cô vẫn không để ý, cố chấp nói: "Chuyện gì đi chuyện đấy.
Chuyện của Kiều Kiều, là chúng tôi sai.
Nhưng đoạn phim kia, tôi không thể để cô mang đi."
Lật Hạ nhìn dáng vẻ kiên quyết muốn bao che đến cùng kia của Phó Tư Lam, trong lòng không nói nên lời, nhếch môi cười nhạo: "Chuyện của Kiều Kiều không liên quan đến cô, cô không cần phải gánh lấy phần trách nhiệm của Phó Ức Lam.
Còn về đoạn phim kia, tôi muốn dùng nó để đổi lấy quyền kinh doanh của Lật thị.
Cô nói xem, tôi sẽ giao nó cho cô không?"
Phó Tư Lam nhắm mắt, thở ra một hơi, giật nhẹ khóe miệng: "Cô nói phải.
Tôi cũng không tin cô.
Tôi có thể giúp cô giành lại quyền kinh doanh của Lật thị, nhưng vẫn một câu nói kia, đoạn phim đó hãy giao cho tôi đi.
Tôi sợ cô sẽ công bố nó.
Tôi không cho phép, tuyệt đối không cho phép cô làm tổn thương tới gia đình tôi."
Lật Hạ bị những lời này của Phó Tư Lam làm cho tức đến bật cười: "Cô không tin tôi thì tại sao tôi phải tin cô chứ?"
Phó Tư Lam hữu khí vô lực nói: "Lúc trước chính là tôi đồng ý cho cô bước vào cái nhà này.
Lật Hạ, cô đừng khiến tôi phải thấy hối hận."
"Thì ra là cô muốn cảm hóa tôi sao? Ngại quá, để cô thất vọng rồi." Lật Hạ vừa nói vừa đi về phía nút báo động của thang máy, không ngờ Phó Tư Lam đột nhiên xông qua muốn cướp lấy túi xách của cô.
Lật Hạ không nhịn được nữa, giữ lấy vai của cô ta đẩy ra.
Phó Tư Lam bị bất ngờ không kịp đề phòng liền "Rầm" một tiếng, đầu bị đụng mạnh vào thang máy.
Phó Tư Lam dường như vô cùng đau đớn, khom người, dựa vào thang máy thở dốc, khó khăn lắm mới điều hòa lại hơi thở liền tiếp tục cắn răng xông về phía Lật Hạ, muốn cướp di động của cô.
Đôi mắt Lật Hạ trở nên âm u, dùng sức lớn hơn đẩy mạnh một cái nữa, cô ta liền như con diều đứt dây va mạnh một lần nữa vào thang máy.
Lần này cô ta cũng không đứng vững được nữa, cả người ngồi bệt dưới đất, hai má tái nhợt, ngực phập phồng kịch liệt, trán đau đến mức toát mồ hôi.
Lật Hạ cắn răng: "Đừng có không lượng sức mình! Tôi không có nhã hứng đánh nhau với cô."
Nói xong liền xoay người muốn tắt báo động của thang máy, không ngờ Phó Tư Lam lại nhào đến ôm chặt lấy chân cô, giọng nói đứt quãng: "Lật Hạ, đừng làm như vậy.
Đừng phát đoạn phim đó để làm tổn thương gia đình tôi.
Tôi cầu xin cô đấy."
"Tôi nói, tôi chỉ muốn dùng đoạn phim này để đổi lấy quyền kinh doanh, tin hay không tùy cô!" Lật Hạ giật giật chân, cũng không cố đá cô ta ra, chỉ hừ lạnh: "Phó Tư Lam, thực ra cô cũng rất tỉnh táo đúng không? Biết nhiều chuyện như vậy nhưng lại không ngăn cản, cũng không sửa chữa.
Cô như vậy thậm chí còn ghê tởm hơn cả bọn họ!"
Phó Tư Lam vô lực cười khổ: "Đúng vậy, chính là vì đều là người thân, nên dù bọn họ tốt hay xấu thì mình vẫn luôn muốn đứng ra bảo vệ, không phải sao?"
Lật Hạ im lặng không nói.
Phó Tư Lam cuối cùng buông cô ra, dựa vào thang máy.
Lật Hạ thất thần mười phút, dần dần phát hiện Phó Tư Lam có điểm không bình thường, liền cảnh giác hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Phó Tư Lam ôm ngực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cắn môi đến trắng bệch, khó khăn nói: "Tôi....!tôi....!bị chứng sợ không gian hẹp...."
"Vậy mà cô còn muốn dừng thang máy!" Lật Hạ phiền muộn nhíu mày, một lần nữa khởi động lại thang máy, lôi cô ta ra ngoài.
Kéo được Phó Tư Lam ra ngoài, Lật Hạ liền để cô ta ở đại sảnh nghỉ ngơi, cũng không quan tâm thêm nữa, trực tiếp rời đi.
Khi Lật Hạ lái xe tới nhà trẻ, liền thấy Nghê Lạc thân hình thẳng tắp đứng cạnh thùng rác ở cửa nhà trẻ, trong tay cầm một túi giấy, đang bóc cái gì đó.
Kiều Kiều vẫn giữ nguyên tạo hình kinh điển, ôm chặt lấy chân Nghê Lạc, như là mọc ra trên người anh vậy.
Lúc đầu Nghê Lạc còn không thích bị tiểu tử kia dính lấy mình như vậy, còn có thể không kiên nhẫn mà lắc lắc chân đuổi đi vài lần, kết quả là xe lăn bị hất đổ, mà đứa nhỏ kia vẫn không buông tay, ôm chặt lấy chân hắn mà cọ cọ.
Dần dà Nghê Lạc cũng mặc kệ không để ý nữa.
Nhìn một lớn một nhỏ như vậy, tâm trạng xấu lúc trước liền bị gột sạch.
Lật Hạ đến gần mới phát hiện hóa ra Nghê Lạc đang bóc hạt dẻ, Kiều Kiều ở một bên khó khăn ngửa đầu lên, tự nói: "Ba nhỏ, sao ba lại cao như vậy?"
Không quan tâm.
"Ba nhỏ, vì sao ba bóc hạt dẻ mà lại không cần đưa lên miệng cắn vậy?"
Vẫn không quan tâm.
"Ba nhỏ, có phải ba thích ăn hạt d.....!ô.........."
Nghê Lạc nhíu mày, nhét một viên hạt dẻ để ngăn chặn cái miệng đang líu ríu như chim kia, lại nhét vài viên vào tay bé.
Kiều Kiều dùng hai tay cẩn thận cầm lấy đống hạt dẻ, lại nhét thêm một viên vào miệng, lẩm bẩm: "Thật là ngọt nha!"
Lật Hạ thấy bàn tay nhỏ bé của Kiều Kiều lại thò vào muốn lấy một viên nữa, lập tức liền bị Nghê Lạc đánh vào tay, tức giận nói: "Tự mình bóc đi!"
"Ki bo!" Lật Hạ xùy một tiếng, tay nhón lấy một cái hạt dẻ to, thơm ngào ngạt, nhưng không ăn mà đưa đến bên cạnh miệng Nghê Lạc:
"Cảm ơn anh đã tới đón Kiều Kiều giúp tôi nhé!"
Nghê Lạc nhìn viên hạt dẻ đã được bóc sạch sẽ, đang tỏa hương thơm ngào ngạt kia, lại nhìn khuôn mặt đang cười hì hì của cô, đứng im không nhúc nhích, nói: "Lấy đồ của tôi để cảm ơn tôi! Cô cũng khách khí ghê!" Dứt lời liền xoay người: "Tôi đi trước đây!"
Kiều Kiều không vui nói: "Ba nhỏ, ba lại giận con rồi."
Nghê Lạc cũng không quay đầu lại nói: "Ta có việc đi trước."
Lật Hạ xoay người lại, đem viên hạt dẻ kia nhét vào mồm mình, thầm nghĩ, cái người này cũng thực dễ xấu hổ quá đi!
Đang nghĩ thì tiểu tử kia lại lắc lắc chân của cô, cô cúi đầu nhìn liền thấy Kiều Kiều bày ra vẻ mặt hận gỗ mục khó đẽo nói: "Mẹ nhỏ nghĩ cũng hay quá ha, lại còn lấy hạt dẻ để trả ơn.
Đáng lẽ mẹ nên nói là để cảm ơn thì tôi mời anh đi ăn cơm chứ!"
Lật Hạ vỗ đầu, đúng vậy nha, mình thế mà không nghĩ ra.
Nhưng tiểu tử còn chưa mọc đủ lông tóc này sao lại rành rọt thế chứ?!
Lật Hạ ngồi xổm xuống, cười: "Kiều Kiều ngoan, lúc mẹ không ở đây, ba nhỏ có nhắc gì đến mẹ không?"
Trong miệng Kiều Kiều vẫn đang toàn là hạt dẻ, mơ hồ nói: "Có ạ.
Lúc ba nhỏ mua hạt dẻ cho con có nói mẹ nhỏ chính là hạt dẻ, cả người đều gai, ba nhỏ nói, ba nhỏ không thích gai."
Lật Hạ sửng sốt, Kiều Kiều lại nghiêng đầu, tay lấy một hạt dẻ đã bóc vỏ mềm nhũn đưa đến trước mặt Lật Hạ hoang mang nói: "Nhưng mẹ nhỏ à, rõ ràng hạt dẻ cũng không có gai nha, vừa mềm lại vừa ngọt, còn có thể ăn được nha."
Lật Hạ mỉm cười, xoa đầu bé.
Kiều Kiều cúi đầu lẩm bẩm: "Con đã nói với ba nhỏ như vậy đó."
Lật Hạ lại kinh ngạc, hỏi: "Vậy ba nhỏ nói thế nào?"
Kiều Kiều chớp chớp mắt: "Ba kêu con nói nhiều."
Lật Hạ cười cười không hỏi nữa.
Ôm bé lên xe, trong đầu liền hiện lên một đoạn hình ảnh, Lật Thu dẫn Kiều Kiều đi ngang qua khách sạn Lang thị, tiểu tử kia liền chỉ vào bảng quảng cáo LS, sung sướng kêu lên: "Mẹ, thải oa!"
Cố Đồng nói, sau khi Kiều Kiều bị trói, tiềm thức muốn phòng vệ, liền quên đi mọi chuyện trong đoạn thời gian kia nên trí nhớ không được đầy đủ.
Thực ra về mặt sinh lý bé đã hoàn toàn khôi phục rồi, chỉ là thâm tâm vẫn luôn nghĩ mình không thể đứng dậy nên mới như vậy.
Nếu muốn bé nhớ lại mọi chuyện, thì bé có khả năng sẽ đứng lại được, nhưng tâm lý sẽ phải chịu tổn thương một lần nữa.
Lật Hạ cũng rất do dự, nên chỉ có thể tiếp tục làm vật lý trị liệu
Khi về đến nhà thời gian đã không còn sớm, trong nhà chỉ có Phó Ức Lam, những người khác đều chưa về.
Trong nháy mắt nhìn thấy Phó Ức Lam, Kiều Kiều liền vội vàng tới trốn sau lưng Lật Hạ, chỉ thò ra cái đầu nhỏ, cảnh giác nhìn cô ta.
Bé tuy không nhớ là cô ta đã làm chuyện gì với mình, nhưng chính là vừa nhìn thấy liền thành phản xạ có điều kiện mà trở nên sợ hãi.
Phó Ức Lam hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến bé, cô ta đang bàn bạc với người của công ty tổ chức sự kiện về buổi tiệc sinh nhật 21 tuổi sắp tới của mình, Lật Hạ thì bỏ qua, còn bà nội thì đã lên núi ăn chay niệm phật, phải qua sinh nhật sau của Phó Tư Lam mới trở về.
Mà Lật Hạ phải tranh thủ trước khi bà nội trở về, tống cổ hết mấy người Phó gia ra khỏi nhà.
Lật Hạ dẫn Kiều Kiều lên phòng chơi một lúc rồi mới đến thư phòng lấy xem tài liệu.
Công văn đã chuẩn bị đủ, trong sân liền vang lên tiếng xe.
Mấy người Phó Hâm Nhân đã trở lại.
Lật Hạ vừa bước ra khỏi phòng liền nghe tiếng bàn tay thanh thúy vang lên, sau đó là tiếng hét chói tai kinh ngạc của Phó Ức Lam: "Mẹ, mẹ điên rồi sao? Sao mẹ lại đánh con?"
Lật Hạ đi đến lan can, nhìn xuống phía dưới phòng khách.
Lam Ngọc mặt hồng tai đỏ, quần áo rách bươm, có vẻ như là tác phẩm của Lam Hân, giờ phút này đang chỉ vào Phó Ức Lam mà mắng: "Mày đúng là đồ bạch nhãn lang! Đến mẹ mình là ai cũng không nhận ra sao! Mày đã sớm biết dì mày và ba mày có quan hệ mờ ám thế nhưng lại còn giúp bọn họ che dấu!! Tao thật đúng là nuôi ong tay áo mà! Hôm nay tao nhất định phải đánh chết mày, đồ ăn cây táo rào cây sung!!!"
Nhiều năm qua, Lam Ngọc vẫn luôn là một người mẹ ôn nhu hiền lành, hôm nay bị chọc giận như vậy, nháy mắt liền trở thành một người đàn bà chanh chua, hai tay không ngừng đánh lên đầu Phó Ức Lam, chỉ một lát sau, đầu tóc Phó Ức Lam đã rối tung lên như cái ổ gà.
Phó Hâm Nhân vốn chiều chuộng Phó Ức Lam nhất, thấy Lam Ngọc đánh một đường từ khách sạn về tận đến nhà, đã sớm nhịn không nổi, trực tiếp túm lấy tay Lam Ngọc đẩy mạnh.
Lam Ngọc bị đẩy đập vào bàn trà, đau đến không đứng thẳng được, vừa đau lại vừa tức, lớn giọng gào lên: "Các người....!các người...!cả hai người đều là một lũ tiện nhân, các người cứ như vậy liền giúp cô ta bắt nạt tôi?"
Phó Ức Lam đầu tóc lộn xộn, trên mặt vẫn