Cổ Lang Hiểu truyền đến một trận đau nhức, cả người như cái bao tải bị người ta đá văng đến chỗ cái bánh.
Cái bánh cưới 10 tầng cứ thế mà sụp đổ.
Mà hắn giống như chui ra từ trong cái bánh, toàn thân từ đầu tóc mặt mũi quần áo đều dính đầy kem bơ đầy màu sắc cùng hoa quả các loại, chật vôi lôi thôi không tả nổi.
Xung quanh là một mảnh tĩnh lặng, mọi người đều bị tình hình trước mắt làm cho choáng váng.
Lật Hạ kinh ngạc, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nghê Gia, không biết vì sao cô ấy lại giúp mình.
Nghê Gia hạ mắt nhìn Lang Hiểu, giọng nói lạnh lùng: "Thử động vào tôi nữa xem?"
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều dùng ánh mắt khinh hèn nhìn về phía Lang Hiểu.
Hắn ta lại dám sàm sỡ cô ấy?
Lang Hiểu kinh ngạc đến không nói thành lời, nhìn chằm chằm Nghê Gia một lát, cố nén lửa giận nói: "Cô nhận nhầm người rồi! Sao lại tùy ý đánh người như thế chứ?"
Nghê Gia hơi híp mắt lại, ngữ khí thản nhiên: "Đá anh còn phải đợi phán quyết của tòa sao? Lộ ra cái bản mặt đáng khinh như vậy, không phải là muốn bị người ta đá sao?"
Tai họa trời giáng! Thật không thể tin nổi mà!
Lang Hiểu giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, đứng lên, hung hăng nói: "Cô nghĩ cô là ai chứ? Có tặng không tôi cũng không cần!"
Nghê Gia không hề tức giận, tựa tiếu phi tiêu, lông mày thanh tú nhếch lên, đang định nói gì đó, Lật Hạ đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Tâm lý tự ti biến thái, loại đàn ông vô năng đều nói những lời như vậy!"
Lang Hiểu nghe lời này lại nghĩ đến ý tứ khác, trong lòng càng tức giận, trợn mắt liếc nhìn Lật Hạ một cái, lại nhìn về phía Nghê Gia: "Vị tiểu thư này vô duyên vô cớ đá tôi một cước, có phải nên cho tôi một lời giải thích thỏa đáng hay không?"
Nghê Gia khoanh tay, nâng cao đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh khiêu khích hắn.
Lang Hiểu giận dữ, lại có giọng nói nữ sinh bình tĩnh vang lên: "Vị tiểu thư này chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu quân tử động khẩu không động thủ sao? Là một thục nữ thì cũng nên làm như vậy." Là Phó Tư Lam.
Nghê Gia không biết Phó Tư Lam, thản nhiên liếc mắt một cái: "Cô nói đúng.
Nhưng đó là đối với quân tử.
Còn đối với hạng tiểu nhân này, việc gì phải tốn nước bọt, dù sao nói chuyện đạo lý với người mặt dày không biết xấu hổ cũng là vô lý."
Phó Tư Lam nghẹn họng, quả thực không biết phải đáp lại thế nào.
Lang Hiểu đã sớm lửa giận công tâm.
Người này vu oan cho hắn quấy rối tình dục, lại đá hắn một cước khiến hắn mất hết mặt mũi, bây giờ lại còn cong cong vẹo vẹo mượn lời mắng hắn, quả thực không thể nhịn được nữa!
Thấy Nghê Gia nghiêng đầu nhìn Phó Tư Lam, hắn đột nhiên tiến lên, đưa tay muốn tóm lấy bả vai cô.
Lật Hạ bị dọa giật mình, vừa muốn tiến lên ngăn lại, trước mắt liền hiện lên một bóng dáng màu trắng cao lớn, không khí trong nháy mắt liền trở nên lạnh như băng.
Người nọ chỉ dùng một tay giữ lấy tay Lang Hiểu, cũng không biết sức lức là bao nhiêu, chỉ thấy Lang Hiểu hoàn toàn không thể động đậy, cái trán rỉ ra từng giọt mồ hôi lớn.
Lật Hạ thầm thở ra một hơi, lúc này mới nhìn về phía người đàn ông xa lạ kia.
Trên khuôn mặt tuấn lãng không một chút cảm xúc, vẻ mặt bình thường, chỉ có sự lạnh lùng không ngừng tỏa ra, ngữ khí cũng lạnh lẽo như một khối băng:
"Là đàn ông, cho dù ở thời điểm nào cũng không được ra tay với phụ nữ! Gia đình anh, không có dạy anh sao?"
CMN, gia giáo lại bị mắng một lần nữa.
Nghê Gia còn chưa kịp quay đầu lại nhìn đã bị Nghê Lạc không biết từ đâu xông tới kéo ra sau lưng bảo vệ, giọng nói dồn dập: "Cảm ơn, anh Cẩm Hạo!" Nghê Gia không chú ý thiếu chút nữa bị Nghê Lạc kéo ngã sấp xuống, chỉ hận không thể xông lên đá chết thằng nhóc thối này.
Ninh Cẩm Hạo khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, bĩnh tĩnh đẩy Lang Hiểu ra, sau đó chậm rãi rút khăn tay, tỉ mỉ lau sạch lòng bàn tay dính đầy kem bơ bánh ngọt.
Lang Hiểu bị mất mặt đến một chút tôn nghiêm còn sót lại của đàn ông cũng không còn, cũng không ngờ nhóm người này lại kiêu ngạo như vậy.
Tuy rằng hắn chỉ biết mỗi Nghê Lạc, nhưng người có thể khiến Nghê Lạc gọi một tiếng "anh" thì chắc chắn cũng không phải là người mà hắn có thể động tới.
Nghẹn một bụng lửa giận, cuối cùng hắn ta chỉ có thể cười lạnh: "Tôi tự nhận mình cái gì cũng không làm, nhưng hôn lễ của Tôn Triết và Liễu Phi Phi chính là bị mấy người phá hỏng!"
Không ngờ Nghê Gia lại vô cùng thản nhiên nhìn về phía Liễu Phi Phi: "Ngại quá, phá hỏng hôn lễ của cô rồi!"
Liễu Phi Phi cười đến nỗi hai mắt híp lại, "Đâu có đâu có! Đây rõ ràng là một món quà bất ngờ a, chị Gia Gia!"
Cô nàng vẻ mặt vô cùng sùng bái, giơ tay hình chữ V, tính cách vĩnh viễn chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn, cho dù đây là hôn lễ của mình.
"Em đã nói rồi mà, chỉ cần là nơi có chị Gia Gia, nhất định sẽ có kịch hay để xem.
Cho nên, em đã cố ý chuẩn bị hai cái bánh cưới! Mọi người không cần lo lắng! Hahaha! Về sau mỗi khi người ta nhắc đến hôn lễ, nhất định không thể không nhớ đến hôn lễ của Liễu Phi Phi tôi, bởi vì..." cô cười sung sướng nói: "Bởi vì có người bị đá vào bánh ngọt! Hahahaha!!!"
Cô dâu cười đến là sảng khoái, khiến những người khác cũng không nhịn được mà vui vẻ cười theo, chỉ thiếu điều xin chụp ảnh chung với Lang Hiểu và cái bánh ngọt kia.
Lang Hiểu tức đến nỗi lục phủ ngũ tạng cũng đau.
Ngay cả ánh mắt của Tôn Triết cũng dừng trên cặp đùi của Nghê Gia, vuốt cằm: "Tư thế vừa rồi...!quả nhiên nhân sinh như lần đầu gặp gỡ a! Cặp đùi này vẫn đẹp như ngày ấy vậy! Thật đáng giá!"
Nghê Gia biết anh ta đang nói đến lần gặp mặt đầu tiên không mấy hòa thuận của bọn họ ở Macau, nhướn mày: "Anh còn muốn lĩnh giáo sao?"
Tôn Triết lộ ra lúm đồng tiền như hoa, xua tay: "Không dám, không dám!" Nói xong lại quay sang thì thầm với Liễu Phi Phi: "Có thể cùng cô ấy chơi 3P là giấc mộng cả đời của anh đó bé cưng!"
Liễu Phi Phi gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt vô cùng ai oán: "Đúng vậy, thật là muốn bị chị Gia Gia chà đạp dưới chân quá đi!"
Về phần Liễu Phi Dương, tuy bên ngoài vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc đứng một bên, nhưng trong lòng thì lại đang gào thét: tôi không có em gái và em rể quái gở như hai người!!!
Không còn ai để ý đến Lang Hiểu nữa, đều coi hắn là tên đàn ông độc thân lâu năm liền trở nên đói khát, trong hôn lễ lại đi sàm sỡ người ta, bị người ta đá cho một phát, đúng là xứng đáng.
Dù sao chẳng ai lại cho rằng một cô gái không có việc gì tự nhiên lại ở trong hôn lễ của người ta mà đi đá người cả.
Rất nhanh, một cái bánh ngọt giống y hết cái bánh bị phá được mang ra, đám người lại trở nên hưng phấn, Nghê Gia chớp mắt, nhìn thấy Lật Hạ đang một mình đi về một hướng, tóc ngắn, quần jeans, trông vô cùng gầy yếu cô tịch.
Mặt thấy Nghê Lạc chuẩn bị đi theo, Nghê Gia liền tiến lên ngăn lại: "Em ở lại đây, chị đi gặp cô ấy có chút chuyện."
- ----------
Lật Hạ nhìn khuôn mặt dại ra của mình trong gương, đầu óc trống rỗng.
Lúc Lang Hiểu nói ra sự kiện kia, cô đã rất muốn khóc lớn lên, muốn mắng người, đánh người, chửi người, bất cứ phương thức gì có thể phát tiết.
Nhưng bây giờ ở một mình, cô lại cảm thấy vô cùng bi thương, cả người như vô lực.
Cô thà rằng năm đó người tổn thương cô là một người khác, là ai cũng được, chỉ cần không phải là tên khốn Lang Hiểu này! Không thể nghi ngờ, hành động này của hắn ta chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hai chị em cô.
Cô nắm chặt lấy bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, móng tay bấm đến mức phát đau, cô gái trong gương mơ hồ lộ ra khuôn mặt dữ tợn...!Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh được đẩy ra.
Cô rất nhanh hoàn hồn, liền thấy người tới là Nghê Gia, đang tới đứng ngay bên cạnh mình.
Lật Hạ giờ phút này đã sớm cười không nổi, nhưng vẫn không quên nói lời cảm ơn: "Vừa rồi, cảm ơn chị đã giúp em đá hắn!"
"Không cần cảm ơn" Nghê Gia vẫn duy trì dáng vẻ thản nhiên: "Tôi chính là ghê tởm nhất loại đàn ông này, không phải là vì cố ý giúp cô!"
Lật Hạ im lặng.
Nghê Gia rút tờ giấy ra, nhìn Lật Hạ qua gương, đột nhiên hỏi: "Cô thích Nghê Lạc bao nhiêu?"
Không hỏi có thích hay không, mà trực tiếp hỏi thích nhiều hay ít.
Lật Hạ sửng sốt, cô chưa từng nghĩ về vấn đề này, chỉ biết lúc ở cùng với anh sẽ cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái, rất vui vẻ.
Nói có bao nhiêu thích, chính bản thân cô cũng không biết.
Bởi vì cô chưa từng so sánh anh với ai cả.
Lật Hạ thành thực đáp: "Em cũng không biết."
Nghê Gia dường như đã sớm đoán được câu trả lời của cô, không có nửa điểm kinh ngạc, chỉ chậm rãi nói:
"Vậy mong cô giúp tôi một việc!"
"Việc gì?"
"Nếu cô không phải thật lòng thích nó, thì hãy nói rõ ràng ra.
Còn nếu thật lòng thích, thì cũng hãy nói ra.
Nó rất ngốc, cũng rất ngây thơ, đầu óc lại thuần lương.
Nếu cô không nói rõ ràng, nó sẽ hiểu lầm.
Có lẽ nó sẽ không nói ra đâu, nhưng sẽ yên lặng mà đau lòng đấy."
Lật Hạ nhìn cô gái trước giờ vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, giờ phút này lại trở nên vô cùng ôn nhu, không biết vì sao, cái mũi chợt trở nên chua xót.
Loại cảm xúc quen thuộc chỉ cần thấy Nghê Lạc vui là mình cũng vui này là gì chứ?
"Dù sao nó cũng là bảo bối được cưng chiều trong nhà, chúng tôi chả có lí do gì lại đem nó tặng cho người khác để bị ngược phải không?" Nghê Gia cúi đầu, nhẹ nhàng cười.
"Nó vẫn luôn cố gắng để được ở cùng một chỗ với cô.
Nếu cô thấy hai người sẽ không có tương lai thì nên sớm rời đi, nếu cô cảm thấy giữa hai người còn có hy vọng, thì có một số việc không cần nghĩ nhiều, nếu cũng thích, thì cứ việc đáp lại là được rồi."
Nghê Gia nói xong liền ném tờ giấy vào thùng rác, xoay người rời đi.
"Vừa rồi.....!chị cũng đã nghe được rồi phải không?" Lật Hạ quay người lại nhìn Nghê Gia, giọng nói run rẩy: "Chị không.....!không cảm thấy em đã không còn xứng với anh ấy sao?"
"Xứng hay không là do nó!" Nghê Gia không quay lại, "Về phần tôi, đối với việc lúc này nghe được...." Cô dừng lại một chút, "Lật Hạ!"
Lật Hạ ngẩn ra, nhìn chằm chằm bóng dáng của cô.
"Đó không phải là lỗi của cô.
Mỗi người đều có những bất hạnh khác nhau, quan trọng là.........!Đừng để cho nó ảnh hưởng đến tương lai của mình, cũng đừng đem nó đổ lỗi cho người khác.
Giống như có một người đã từng nói, một người gặp vô số đau khổ cũng sẽ có một ngày được hạnh phúc, đó là ngày họ bằng lòng đặt mọi thứ xuống.
Lời này tuy có chút mờ ảo, nhưng, là thật."
Trái tim Lật Hạ trở nên loạn nhịp, hai mắt mở to, trước mặt nổi lên một màn sương mờ, nhìn bóng dáng Nghê Gia đang rời đi......!
Nước mắt tích tụ trong hốc mắt lại tí tách rơi.
Cô ấy và cô rõ ràng tuổi tác tương đương, nhưng vì sao, vào giây phút này, lại cảm thấy giống như một người chị gái vậy? Vì là chị gái nên trời sinh cảm giác an toàn ư?
Cô rốt cục nhịn không được, quay người bổ nhào lên bồn rửa tay, khóc lớn lên.
Vì sao chị gái lại không ở đây chứ?
Cô không thích một mình phải làm những chuyện lạ lẫm và khó chịu như vậy! Rất ghét, cũng rất sợ hãi! Nếu chị gái cũng ở đây thì tốt rồi, sẽ không có nhiều người bắt nạt cô như thế nữa!
Nếu chị gái ở đây, khi thấy cô vất vả viết kế hoạch bổ cứu như vậy, nhất định sẽ tiến lên xoa đầu cô, sau đó khen ngợi một cách khoa trương: "Tiểu Lật Hạ của chúng ta là giỏi nhất!" Nếu chị gái ở đây, lúc nãy khi Lang Hiểu tóm cô lại như vậy, nhất định sẽ hung hăng cho hắn ta một cái bạt tai thật mạnh, sau đó cũng ném hắn ta vào cái bánh ngọt! Nếu chị gái ở đây........!
Không biết khóc bao lâu, từ lớn tiếng khóc chuyển thành những tiếng nỉ non, cuối cùng thành nấc cụt, cuối cùng là im lặng, rốt cục cũng không còn nước mắt nữa, cô mới đứng thẳng người dậy rửa mặt.
Khóc xong, tâm tình trở nên tốt hơn, Lật Hạ cúi đầu chậm rãi bước ra ngoài, lại va phải lồng ngực của ai đó.
Là mùi hương quen thuộc, cho nên cô không hề trốn tránh, lùi lại một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Nghê Lạc đang cúi đầu nhìn mình, trong ánh mắt có một thứ tình cảm phức tạp nồng đậm, như là đau, lại như là bi, còn có một tia bất lực không cam lòng.
Cô biết, anh đã biết.
Cũng tốt, cô vốn không biết phải mở miệng với