Nghe đến đây hai mắt Giản Nam lập tức sáng rực như bóng đèn: "Bà nói thật?"
"Tôi lừa ông làm gì?" Lam Hân hơi ngửa mặt lên, "Dù sao tôi cũng trốn không nổi việc phải ngồi tù rồi, người có thể giúp tôi báo thù cũng chỉ có ông.
Ông nói xem, tôi có nên đổi xử tốt với ông hay không đây?"
Giản Nam nghe cũng thấy có lý, trong lòng vô cùng chờ mong: "Vậy cách của bà là gì?"
"Về phần Lam Ngọc và Phó Ức Lam, ông chỉ cần nói với hai người họ một câu thôi." Ngón tay Lam Hân vô ý thức gõ gõ lên bàn, dưới ánh đèn huỳnh quang, khuôn mặt bà ta trong nháy mắt trở nên vô cùng âm ngoan, "Nói cổ phiếu của Phó gia đều nằm trong tay lão thái thái, Phó Hâm Nhân không hề tin bọn họ, nói nếu bọn họ muốn thì chỉ có thể tự tranh thủ mà thôi.
Ví dụ như khiến bà nội phải sửa lại di chúc trước khi chết chẳng hạn."
Lam Hân nhẹ nhàng hít sâu một hơi: "Còn về phần sửa di chúc như thế nào, làm sao để lão thái thái ra đi một cách "tự nhiên" nhất thì để mẹ con bọn họ tự nghĩ, không cần chúng ta dạy."
Giản Nam run lên, cả người trở nên lạnh toát.
Lam Hân thực sự là đã hận Phó Hâm Nhân đến tận xương tủy rồi, không khiến ông ta nhà tan cửa nát bị người thân phản bội thì nhất quyết không buông tay.
"Nhưng, nếu bọn họ không muốn làm như vậy mà muốn trực tiếp đi tìm Phó Hâm Nhân để đòi thì làm sao?"
Giản Nam do dự nói.
"Bọn họ có muốn thì Phó Hâm Nhân cũng sẽ không cho đâu." Lam Hân trả lời một cách chắc chắn, "Ông ta trước kia vẫn luôn đề phòng bọn họ, bây giờ sẽ lại càng đề phòng bọn họ.
Lam Ngọc đã ngủ với ông rồi, ông ta sẽ không tin bà ta nữa; Phó Ức Lam lần này đối xử với tôi quá mức quyết tuyệt, chắc chắn trong lòng ông ta cũng đã lạnh lẽo rồi.
Hơn nữa, ông ta cảm thấy áy này với tôi, cho nên càng nhất định sẽ không cho bọn họ."
Giản Nam gật đầu, thầm than quả nhiên kế hoạch của Lam Hân thật cẩn thận và tỉ mỉ.
Sau đó, Lam Hân lại chậm rì rì nói tiếp: "Đối với đôi mẹ con tham lam không từ thủ đoạn này, ông chỉ cần chỉ điểm cho bọn họ một vài câu, sau đó không cần ông dạy, bọn họ sẽ tự mình làm chuyện xấu.
Mà ông, nắm trong tay nhược điểm của bọn họ, mẹ con bọn họ còn không phải sẽ mặc ông xử lý sao?"
Tên sắc nam Giản Nam mới chỉ nghĩ đến đây mà đã cảm thấy cả người nóng lên, kích động nói: "Vậy còn Phó Tư Lam thì sao?"
"Không được động đến nó!" Lam Hân biến sắc nói: "Tôi cũng phải đặc biệt nhắc nhở ông điều này, những chuyện này tuyệt đối không được để cho Phó Tư Lam biết.
Nếu để cho con bé biết, kế hoạch này liền coi như xong!"
Giản Nam nghe xong không khỏi tiếc nuối thở dài.
"Mặt khác, ông hãy nói với Phó Ức Lam là Phó Tư Lam ăn cây táo rào cây sung, cho nên nếu bọn họ muốn tranh giành tài sản thì Phó Tư Lam nhất định sẽ không đồng ý, cho nên cũng bảo với bọn họ phải giữ bí mật chuyện này với Phó Tư Lam." Lam Hân nói: "Đương nhiên, hai người họ cũng biết tính cách của Phó Tư Lam nên cũng sẽ không nói chuyện này với Phó Tư Lam để tránh tự làm mình bị áp bức."
Giản Nam giơ ngón tay cái lên với Lam Hân: "Tôi hiểu rồi.
Vậy còn Lang Hiểu thì sao? Lợi dụng hắn ta để đối phó với Lật Hạ ư?"
"Đúng.
Một đổi một.
Ba người Phó Hâm Nhân có lỗi với tôi, tôi tự có cách để giày vò bọn họ.
Mà con nhãi Lật Hạ chết tiệt này, công khai đoạn phim, tố giác vu oan cho tôi, hại tôi thảm như thế này, không cho cô ta chút bài học, cô ta lại tưởng Lam Hân này là quả hồng mềm mặc người nắn bóp!" Nói đến Lật Hạ, trong mắt Lam Hân thậm chí còn lóe lên một tia sát ý.
Mà tâm trí Giản Nam lại đã sớm đào ngũ, nghe được hai từ "nắn bóp" lại nhịn không được liếc nhìn về bộ ngực vĩ đại của Lam Hân, thầm nuốt nước miếng mới hồi phục lại tinh thần, "Vậy, bà muốn làm thế nào?"
Lam Hân thầm hít sâu một hơi: "Rất đơn giản, thay tôi thu hồi toàn bộ cổ phần của Lật thị từ trong tay Phó Tư Lam và Phó Ức Lam giao cho Lang Hiểu.
Không phải cậu ta muốn thâu tóm Lật thị sao? Hừ, trong tay tôi có 17%, cậu ta có 7%, mà hiện tại Lật Hạ chỉ có không đến 21%.
Lần này Lang thị đem chuyện đồ uống phủi đi thật là sạch sẽ, mà chủ nợ pháp nhân lại đứng về phía cậu ta, chuyện này không khó."
Nói đến người này, Lam Hân lại nhỏ giọng than:
"Tôi phấn đấu cả đời, ở Phó gia không lấy một phân gì, trong suốt mười năm này cũng chỉ mua được một ít cổ phiếu của Lật thị làm tiền dưỡng lão bảo mệnh, đương nhiên phải lợi dụng thật tốt rồi.
Hừ, đợi đến khi tôi thu hồi hết số cổ phiếu kia lại, nha đầu Phó Ức Lam kia chắc chắn sẽ bị lòng tham làm cho mờ mắt, sẽ lại càng muốn đoạt lại số tài sản trong tay bà nội nó cho mà xem!"
Giản Nam nghe đến đây liền hoảng hốt, cẩn thận nghĩ lại một phen, quả thực là chỉ cần dùng hai ba câu là có thể khiến cho Phó gia, Lật gia và Lang gia đồng thời cũng gà bay chó sủa, tranh đầu đến long trời lở đất.
Lại nghĩ lại, Lam Hân này quả thực có bản lĩnh, nếu không cũng không thể một mình một người dựa vào hai bàn tay trắng mà gây dựng nên được một Bách hóa Phó Lam như ngày hôm này.
Thật lòng mà nói, bà ta quả thực là một người muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, kỹ thuật trên giường lại thuộc hàng nhất đẳng, chỉ tiếc, lại yêu phải một người đàn ông như vậy.
"Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên." Lam Hân âm thầm cười, "Ông nói với Lật Hạ là mẹ cô ta không phải nhảy lầu, còn lại để cô ta tự đoán đi."
Giản Nam nghe gật đầu liên tục.
- ----------------------
Lật Hạ dùng xong bữa tối, ngồi lại bàn ăn xem báo.
Bách hóa Phó Lam tạm dừng kinh doanh để tiến hành chỉnh đốn, người của ban kiểm sát đã bắt đầu tiến hành kiểm tra chất lượng sản phẩm của bách hóa từ chiều hôm nay.
Nhưng trên thương giới bây giờ, lời đồn gièm pha tuy lớn nhưng vẫn không đủ để lung lay căn cơ gì nên Lật Hạ cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc Bách hóa Phó Lam đã bị tổn thất nhiều đến đâu.
Lật sang các trang tiếp theo liền thấy được tin tức của Lam Hân.
Bà ta đã tìm người bảo lãnh, nghe nói trong quá trình thẩm vấn đã thẳng thắn thú nhận hành vi phạm tội, chờ thêm một đoạn thời gian nữa sau phiên tòa thẩm tra thì việc ngồi tù là không tránh khỏi.
Lật Hạ nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá mức thuận lợi, hơn nữa ánh mắt của Lam Hân nhìn cô lúc bị cảnh sát dẫn đi, thật sự rất kì quái.
Nhưng bất luận thế nào, đối với kết quả trước mắt, Lật Hạ cũng cảm thấy khá hài lòng.
Ít nhất Phó gia bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không rảnh mà đến trước mặt cô gây sự nữa.
Chỉ còn cái người như con gián đập mãi không chết Lang Hiểu kia.
Nói đến Lang Hiểu, Lật Hạ liền quay đầu nhìn về phía phòng khách, Kiều Kiều đang "đứng" bên chân Nghê Lạc, cánh tay nhỏ bé gắt gao ôm chặt lấy chân anh, hơi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cười hì hì nói với anh điều gì đó.
Nghê Lạc vẫn đứng thẳng người như cũ, kéo lê theo một con gấu Koala bám trên chân đi tới đi lui trong phòng khách.
Trong khoảng thời gian này, không biết là do quá trình trị liệu tâm lý của Cố Đồng có hiệu quả hay là do trận đấu của Kiều Kiều và Lai Lai hay là bởi Nghê Lạc chuyển đến đây nên tiểu tử kia mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, mỗi ngay đều lăn xe đến bên chân Nghê Lạc để "đi", tình huống cũng có vẻ tốt hơn nhiều.
Trước kia trên đùi không có một chút sức lực nào, bây giờ đã có thể miễn cưỡng đứng lên được, tuy rằng chủ yếu vẫn nhớ cánh tay ôm giữ lấy chân Nghê Lạc.
Nghe đứa trẻ vui vẻ nói "ba nhỏ" "ba nhỏ", Lật Hạ cũng không khỏi mỉm cười theo, vừa muốn đứng dậy đi qua chơi với bọn họ một lát, di động liền vang lên, là một dãy số xa lạ.
Nhấc máy lên, ngoài ý muốn nghe được giọng nói của bà nội Phó: "Dạo này Hạ Hạ có khỏe không? Có phải đã quên bà nội rồi không?"
"Nào có ạ?" Lật Hạ vô cùng vui vẻ, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng ở bên ngoài cười, "Tối nào con cũng nhớ nội hết á.
Bà nội không chịu dùng di động, ngọn núi đó tín hiệu lại không tốt, con còn đang định đi đón bà nội về đây này."
Bà nội cười hiền từ: "Bà đã về rồi, Hạ Hạ không cần lo lắng."
Lật Hạ sửng sốt, vô ý thức nhìn xung quanh: "Bà về lúc nào........." Lời nói còn chưa dứt, yết hầu đột nhiên nghẹn lại, nhỏ giọng, "Bà về..."
"Đúng vậy, ba biết chuyện cháu và ba cháu đã phân nhà, liền trực tiếp quay về nhà mới của ba cháu." Bà nội cười vui vẻ: "Tuy rằng bà nội cũng muốn ở cùng cháu, nhưng mẹ mà lại không ở cùng con trai mà ở cùng cháu gái là cái đạo lý gì chứ? Người khác biết sẽ chê cười mất."
Bà nội Phó là mẫu người truyền thống vẫn mang tư tưởng kiểu cũ, người già là phải do con dưỡng, nếu không chính là sẽ mất hết mặt mũi.
Lật Hạ nghe những lời nói ấm áp của bà nộ, sống mũi chợt cay cay, trong lòng vô cùng áy náy, vừa định nói gì đó lại nghe bà nội cười: "Hạ Hạ, bà nội ủng hộ quyết định của cháu.
Là chính mình, cố gắng bảo vệ tốt bản thân.
Chỉ cần Hạ Hạ vui là bà vui."
Lật Hạ cúi đầu, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Dường như bà nội cũng cảm nhận được bầu không khí ở đầu dây bên kia, cười chuyển hướng câu chuyện: "Đúng rồi, sắp tới là sinh nhật bà, vốn dĩ không định tổ chức, nhưng ba cháu nói nhất định phải làm lễ chúc thọ, bà không lay chuyển được ý ông ấy nên cũng đành đáp ứng.
Hạ Hạ nhớ phải tới đó nhé."
Lật Hạ nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, nhìn bầu trời đêm mỉm cười: "Tất nhiên rồi ạ.
Con sao có thể quên được sinh nhật của bà chứ, là đại thọ 70 tuổi, sao có thể không chúc mừng đây?"
Hai bà cháu lại trò chuyện tâm sự thêm một lúc nữa rồi mới cúp điện thoại.
Quay người lại liền thấy Nghê Lạc đứng cách đó không xa, ánh nhìn chuyên chú.
Ánh mắt Lật Hạ vẫn còn ẩm ướt nên không thích bị anh nhìn như vậy: "Nhìn cái gì chứ? Thật là!"
Nghê Lạc vô ý thức quơ quơ cái chân bên cạnh Kiều Kiều, đạm mạc nhìn cô: "Sao lại nước mắt lưng tròng như thế chứ? Bạn trai cũ gọi điện à?"
Lật Hạ khẽ cắn môi, chỉ hận không thể đem cả một thùng dấm ra dìm chết Nghê Lạc!
Kiều Kiều khó hiểu ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Bạn trai cũ là gì ạ?"
Nghê Lạc thế nhưng lại vô cùng kiên nhẫn xoay người lại, xoa đầu Kiều Kiều, nhưng không hề ôn nhu mà là gằn từng tiếng nói: "Chính là Bạn! Trai! Trước! Đó!"
"Bạn trai trước ư?" Kiều Kiều vẫn không hiểu lắm, rồi rắm nhíu mày, nghĩ nghĩ nghĩ, sau đó khuôn mặt nhăn nhúm đột nhiên giãn ra, tươi cười nói: "Con hiểu rồi, chính là bạn trai có tiền đúng không?"
*nguyên văn là tiền bạn