Lật Hà ngồi một góc, mắt nhìn một đám khách nhân đang lũ lượt kính rượu kính trà bà nội nhưng tinh thần đã sớm mất hồn mất vía từ lâu.
Nghê Lạc ngồi cạnh cô, tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng cô, cằm đặt trên vai cô, hỏi: "Vẫn còn suy nghĩ chuyện lúc nãy sao?"
Lật Hạ hơi rụt người lại, lùi người vào sâu hơn trong vòng ôm của Nghê Lạc, nhỏ giọng lầu bầu: "Em thật sự không hiểu nổi, tại sao Lang Hiểu lại có thể là người đàn ông ghê tởm đến vậy chứ?"
Nghê Lạc nhớ tới chuyện vừa rồ, mi tâm cũng không khỏi nhăn lại, sau đó lại nghe Lật Hạ thở dài: "Lang Hiểu là cha ruột của Kiều Kiều."
Nghê Lạc chấn động: "Em nói là, hắn ta và chị em...?"
"Đúng vậy, hai chị em bọn em...." Lật Hạ nhắm mắt, siết chặt tay, "Từ đầu đến cuối hắn ta đều là tên khốn nạn!"
Nghê Lạc hôm đó nghe được chuyện của Lật Hạ và Lang Hiểu từ Nghê Gia, bây giờ lại phát hiện Lang Hiểu là cha ruột của Kiều Kiều, trong lòng nhất thời đều là sự phẫn nộ và ghê tởm.
Lần đầu tiên có loại xúc động chỉ hận không thể băm vằm đối phương ra làm trăm mảnh.
Lật Hạ cảm thấy người phía sau toàn thân đều cứng nhắc, tay cũng bất giác siết thành quyền thì trái tim khẽ động, dùng đôi tay nhỏ bé phủ lên tay anh, dịu dàng xoa nhưng sợi gân xanh đang nổi lên do siết tay quá chặt mà thành, nhẹ nhàng nói: "Tất cả đều là chuyện quá khứ rồi, hơn nữa chuyện của Kiểu Kiều, chúng ta vĩnh viễn không bao giờ nói cho hắn ta biết là được."
"Còn nữa, báo cho anh một tin tốt, đó là thủ tục nhận nuôi Kiều Kiều đã chuẩn bị tốt rồi.
Sau này nó sẽ là con của em."
Nghê Lạc hạ mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt vui vẻ của cô, trong lòng có chút cảm khái, vì sao đã trải qua bao nhiêu chuyện đau lòng như vậy nhưng ánh mắt cô lại vẫn trong suốt như nước được như thế.
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi mới nhẹ giọng nói: "Được, tiểu tử kia cũng là con anh."
Lật Hạ sửng sốt, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Nghê Lạc, đập vào mắt là ánh mắt bình tĩnh mà kiên định của anh, trong lòng ấm áp, ôm ngược lại thắt lưng anh, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nếu không, một lát nữa lúc trở về, anh ghé qua cửa hàng tiện lợi một chuyến nhé."
"Em muốn mua gì sao?"
Lật Hạ đỏ mặt, ghé sát vào tai anh thì thầm ba chữ, Nghê Lạc sửng sốt, sau đó nhịn không được cong cong khóe môi, thấp giọng hỏi: "Em chắc chứ?"
"Ừ." Lật Hạ hai má nóng rực, đem khuôn mặt đỏ bừng vùi sâu vào hõm cổ anh.
Vừa vặn lúc đó bà nội cũng trở lại chỗ ngồi, những người khác ngồi ở đây cũng quay lại, vừa nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang dính như sam lại một chỗ, liền trêu ghẹo: "Ôi, người trẻ tuổi ân ái ngọt ngào quá đi thôi!"
Lật Hạ chạy lại chỗ bà nội, răng mây đào trên má cũng theo đó mà tiêu tán.
Bà nội nhìn dáng vẻ ngọt ngào của hai người, cũng vui vẻ gật đầu.
Đúng lúc này, ba của Lang Hiểu lại đột nhiên nói với Phó Hâm Nhân: "Hôm nay đúng là một ngày tốt, đến cả Lật Hạ cũng đã dẫn bạn trai đến, có phải chúng ta nên nói một chút về chuyện của Tư Lam rồi không?"
Lật Hạ kì quái, cũng không biết đây là ý gì, nhìn Phó Tư Lam lúc này đang khuôn mặt ửng đỏ, dáng vẻ có chút thẹn thùng xấu hổ.
Ba Lang nhìn trái nhìn phải một hồi, nói: "Kì lạ thất đấy, Lang Hiểu nhà chúng ta đi đâu mất rồi?"
Lật Hạ yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, trong lòng trầm xuống, sẽ không phải là...!
Quả nhiên, ngay sau đó ba Lang liền sảng khoái cười lớn: "Đứa nhỏ Lang Hiểu kia chỉ sợ là có việc gấp nên đã rời đi trước rồi, nhưng thế cũng không vấn đề gì, chúng ta tạm gác lại mấy hôm cũng được.
Lần tới nhất định sẽ tổ chức cho Lang Hiểu và Tư Lam một lễ đính hôn như ý."
Lật Hạ giật mình, có nhầm hay không đó?
Nhưng nghĩ kĩ lại thì Phó gia và Lang gia kết thành thông gia thì để trưởng tử và trưởng nữ đính hôn là chuyện đương nhiên.
Nhưng hiện tại chỉ sợ Lang Hiểu và Phó Ức Lam đã....!
- -------------
Phó Ức Lam nằm trong bóng tối, miệng bị dính băng dính, chỉ có thể ú ớ vài âm không rõ, mà điều càng xấu hổ hơn là chân tay cô ta không phải bị trói mà là bị người ta dùng băng dính cố định ở thành giường, kéo cô ta thành hình chữ đại.
Mắt của cô ta không bị che nhưng rèm cửa sổ dày đã che kín mọi thứ, trong phòng không một tia sáng, cho dù đôi mắt đã dần quen với bóng tối nhưng cũng không thể nhìn được gì cả.
Đen xì, tĩnh mịch.
Cô ta sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.
Đây đáng lẽ phải là tình trạng của Lật Hạ!
Cô ta rõ ràng đã tìm người đến trói Lật Hạ mang đến đấy, chính mắt cô ta đã nhìn thấy Lật Hạ bị mang đi, tâm trạng rất tốt, còn chuẩn bị ghế và hạt dưa để ngồi xem kịch.
Nhưng trong nháy mắt bóng dáng của Lật Hạ lại xuất hiện trước mặt cô ta.
Cô ta không thể tin nổi hai mắt của mình nên liền đi theo.
Nhưng Lật Hạ đi rất nhanh, cô ta cố gắng đuổi theo, đúng lúc sắp đuổi kịp thì Lật Hạ đột nhiên dừng lại, xoay người lại nhìn cô ta mỉm cười.
Lúc nãy đã rời xa khỏi đại sảnh, nụ cười này đã khiến Phó Ức Lam sợ đến nổi da gà.
Đột nhiên từ phía sau cô ta xuất hiện mấy cánh tay đàn ông che miệng của cô ta rồi khiêng cô ta lên.
Thủ đoạn bắt cóc không khác tí gì so với thủ đoạn bắt cóc Lật Hạ mà cô ta thiết kế.
Tô Tiếu cũng đi ra từ một bên, vỗ nhẹ vai Lật Hạ, nghiêng đầu nhìn cô cười khẽ.
Phó Ức Lam phẫn nộ trừng lớn mắt, nhưng lại không thể kêu lên câu nào.
Vẻ mặt của Lật Hạ vô cùng thản nhiên: "Phó Ức Lam, tôi nói rồi, bất kể cô có tính kế tôi như thế nào đi chăng nữa, thì tôi nhất định sẽ trả cô bằng đủ.
Giường của Lang Hiểu, cô tự nằm lên đi.
Kết quả như ngày hôm nay hoàn toàn là do cô, đừng trách tôi."
Phó Ức Lam trừng lớn mắt sợ hãi, nhưng ánh mắt Lật Hạ nhìn cô ta vẫn không có một tia cảm xúc.
Ngược lại với Lật Hạ, Tô Tiếu lại nở nụ cười: "Trừng cái gì mà trừng? Hừ, nếu là tôi thì chắc chắn sẽ không để cô được thoải mái như vậy đâu, tôi nhát định sẽ đưa cô cho một đám đàn ông luôn í chứ!"
Phó Ức Lam cả kinh, vừa hận lại vừa sợ, cố gắng nín nhịn không nhìn về phía Tô Tiếu nữa, vì cô ta biết con người này nói được làm được.
Mà Tô Tiếu cũng không tiếp tục cái đề tài kia nữa, khinh bỉ hừ một tiếng: "Phó Ức Lam, cô cũng thật là không biết mệt mà! Không phải hồi học trung học cô đã từng câu dẫn Lang Hiểu rồi sao? Cô đã như thế rồi, ngủ với hắn ta thêm lần nữa cũng có sao đâu?"
Lời nói hèn hạ của Tô Tiếu và ánh mặt lạnh nhạt của Lật Hạ vẫn lắc lư quanh quẩn trong đầu Phó Ức Lam, mà bây giờ cô ta đã đang như thế này.
Nói thật, cô ta cũng không có nhiều sợ hãi lắm, mà phần lớn là xấu hổ và giận dữ, nhiều hơn nữa là không cam lòng.
Rõ ràng là muốn hại Lật Hạ, thế nhưng vì sao Lật Hạ lại bình yên vô sự mà không hay ho lại chính là bản thân cô ta chứ?
Cô ta không muốn ở cùng một chỗ với Lang Hiểu, giấc mơ của cô ta là tiếp nhận Bách hóa Phó Lam, biến nó trở thành một bách hóa tốt nhất, lớn nhất, trở thành một nữ cường nhân, tẩy trắng hết gièm pha của Phó gia, sau đó đứng ở trên cao tìm một người đàn ông tốt nhất, ít nhất cũng phải tốt như người đàn ông bây giờ của Lật Hạ.
Cô ta sao có thể đem lần đầu tiên quý giá của mình cho Lang Hiểu, cho một người đàn ông luôn ngày đêm nhớ nhung Lật Hạ chứ?
Nghĩ đến đây, Phó Ức Lam bi phẫn vặn vẹo thân thể, cực lực giãy dụa, nhưng băng dính dán rất chặt, lại mềm dẻo, cô ta căn bản không thể dùng sức được.
Đúng lúc này, "cạch" một tiếng, là tiếng cửa mở, sau đó lập tức là tiếng cửa đóng lại.
Ánh sáng lóe lên trong nháy mắt, sau đó mọi thứ lại tối đen.
Phó Ức Lam cả kinh đến hồn bay phách lạc, liều mạng muốn lăn xuống giường, nhưng chiều dài băng dính được tính toán rất tốt, hoàn toàn cố định cô ta ở giữa giường, không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Dường như nghe được tiếng người con gái trên giường đang giãy dụa một cách thê lương, trong bóng tối, Lang Hiểu đột nhiên cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Hắn ta cởi áo khoác, chậm rãi sờ soạng trên gường, đầu tiên chạm vào cặp đùi run rẩy của thiếu nữ, so với tưởng tượng của hắn ta thì có đầy đặn hơn một chút, nhưng cảm giác thì không sai chút nào.
Trong lòng hắn đột nhiên có một tia rung động, hạ phúc cũng chậm rãi dâng lên cảm giác uất nóng.
Hắn như được tiếp thêm tinh thần, hoàn toàn không để ý đến âm thanh kháng nghị nức nở của người trên giường, ngón tay hoàn toàn không kiêng nể di chuyển lên trên, trực tiếp xốc váy đối phương, tham quan nơi đó.
Hai chân Phó Ức Lam bị ngón tay cong cong của hắn ta kích thích đến mức cả người chấn động, vừa giận vừa xấu hổ.
Hai chân không thể khép lại được do hắn ta ngồi chặn lại ở giữa khiến toàn thân cô ta đều nóng lại vì ngượng.
Giờ phút này, toàn bộ khuất nhục này đáng lẽ nên là của Lật Hạ, nghĩ đến tất cả những việc vốn phải xảy ra với Lật Hạ lại xảy ra với mình càng khiến cô ta tức giận, vì thế liền không ngừng giãy dụa.
Nhưng không ngờ làm như vậy lại càng khiến Lang Hiểu lần vào sâu hơn.
Ngón tay hắn ta trực tiếp xâm nhập vào cơ thể cô ta, sờ soạng xung quanh.
Phó Ức Lam bi oán ngô một tiếng, cơ thể không khống chế được mềm nhũn xuống.
Mà giây phút này, Lang Hiểu đã hoàn toàn bị cảm xúc non mềm nơi ngón tay khiến cho dục hỏa toàn thân, một bên hô hấp trầm trọng kêu lên một tiếng "Lật Hạ!", một bên đưa tay kéo váy người phụ nữ trên giường xuống.
Trước ngực Phó Ức