7.
Quả nhiên, sáng hôm sau khi đi học, tôi đã nghe được một tin tức động trời.
Lâm Tịch xém chút nữa đã bị cưỡ.ng hi.ếp, Bùi Lê vì bảo vệ cô ta nên đã đâm một tên côn đồ nhân lúc hắn không chú ý, hắn ta đã đâm 3 tên ngay tại chỗ, một tên ch.ết, hai tên bị thương nặng, bản thân Bùi Lê cũng bị đâm cho một nhát, nghe nói chỗ bị đâm có hơi nhạy cảm, sợ là không giữ lại cơ quan sinh dục được nữa rồi.
Loại tin tức mang tính bùng nổ này lan truyền rất nhanh, còn chưa đến một tuần mà cả thành phố đều đã biết đến chuyện này, thậm chí còn vọt thẳng lên hotsearch Weibo!
Tiêu đề ban đầu còn là bạn trai vì bảo vệ bạn gái nên phòng vệ chính đáng, tất cả cư dân mạng đều yêu cầu tòa án phán cho Bùi Lê vô tội, là phòng vệ chính đáng!
Sinh viên trong trường cũng bàn tán xôn xao: “Bùi Lê thật sự là người tốt, là đấng nam nhi đích thực đây! Tôi thấy cậu ấy làm rất đúng!”
“Đúng đó, nếu không lại trơ mắt nhìn bạn gái của mình chịu nạn sao, tôi đã âm thầm ủng hộ cậu ấy ở trên Weibo rồi!”
Tôi cười khẩy một tiếng, chờ đợi bước chuyển ngoặt của dư luận.
Chuyện này bị làm lớn như vậy đương nhiên là do nhà họ Bùi bỏ tiền ra mua, bọn chúng muốn lôi kéo dư luận để cưỡng ép tư pháp.
Nhưng mà, luật pháp là thứ dễ dàng bị chơi đùa như vậy sao?
Không ngoài dự đoán của tôi, một tuần sau, kết quả điều tra của cảnh sát đã được tung ra.
Thì ra đám côn đồ đó là do tự Bùi Lê và Lâm Tịch tìm tới! Thì ra là muốn thuê cưỡ.ng hi.ếp người khác rồi chụp ảnh lại, ai ngờ không thành công, sau khi hai bên xảy ra mâu thuẫn thì mới xảy ra xô xát, mà cái gọi là “cưỡn.g hi.ếp Lâm Tịch” kia cũng chỉ là nói mồm vậy thôi, ban đầu đám côn đồ vốn chẳng động gì vào chúng, Bùi Lê mới là kẻ ra tay trước!
Trong phút chốc, dư luận xôn xao bùng nổ! Lúc này mọi người mới biết Bùi Lê và Lâm Tịch mình vẫn luôn ủng hộ lại mới là kẻ âm hiểm độc ác, mà những gì hai kẻ đó phải chịu cũng là tự tìm đường chế.t, đó đều là báo ứng cả.
Dư luận bỗng chốc xoay chuyển đến nỗi rung chuyển đất trời!
Tất cả mọi người đều nổi lên cơn thịnh nộ!
“Súc sinh! Tuổi còn trẻ mà đã độc ác như vậy rồi, lại bỏ tiền ra tìm người làm ra loại chuyện thế này!”
“Giờ thì hay rồi, đáng đời! Đúng là ông trời có mắt.”
“Nhất định phải kết án tử hình! Cái loại súc sinh này sau này ra ngoài chỉ phá hoại xã hội thôi.”
“Tôi biết bên nữ kia, mẹ cô ta là kẻ thứ ba, mẹ cô ta phá hoại gia đình nhà người khác, lần này còn muốn đi hãm hại chị kế của mình nữa. Ôi mẹ ơi, sao trên đời lại có loại người như này cơ chứ, cả hai đều bị kết án cùng nhau đi!”
……
Thành phố tôi sống nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Bùi Lê và Lâm Tịch rất nhanh đã trở thành con chuột thối hoắc qua đường, gần như ai cũng muốn đánh mắng.
Lâm Tịch ở nhà khóc đến ch.ết đi sống lại, ánh mắt nhìn tôi như hận không thể giết ch.ết tôi vậy, giống như tất cả mọi tội lỗi đều do tôi gây ra ấy.
Hà Đại Minh cũng biết được chuyện này, ông ta khiếp sợ bởi sự ác độc của Lâm Tịch, lại tự cảm thấy lần này quá mất mặt, thế nên dứt khoát đuổi luôn hai mẹ con Trương Nghiên và Lâm Tịch cuốn gói ra khỏi nhà, sau đó ly hôn với Trương Nghiên luôn.
Trương Nghiên sau khi ly hôn không có chỗ nào để đi, chỉ có thể mang theo Lâm Tịch thuê một căn nhà dưới hầm rộng hơn 20m vuông, hai mẹ con ngày nào cũng chửi mắng nhau, đánh đấm nhau, Trương Nghiên tối nào cũng khóc lóc gọi điện cho Hà Đại Minh xin tha, tiếc là Hà Đại Minh không hề mềm lòng tha thứ.
Bọn họ đến vì tiền của Hà Đại Minh, sau khi ly hôn lại chẳng vớt vát được gì cả.
Sức hot của vụ án ngày càng cao hơn xưa, trong bao lời mắng chửi của mọi người, vụ án của Bùi Lê và Lâm Tịch rất nhanh đã được mở phiên tòa.
Lâm Tịch thì may mắn hơn chút, bởi vì giao dịch với đám côn đồ đều là do Bùi Lê thực hiện, cô ta không để lại lịch sử ghi chép gì, thế nên lập tức được phán vô tội và thả ra ngoài.
Bùi Lê thì xui hơn rồi, cái gọi là “phòng vệ chính đáng” hoàn toàn không được chấp nhận, bởi vì tên ra tay đầu tiên vào hôm đó thực ra chính là hắn ta.
Khi đó do tình huống
đặc biệt, cuối cùng sau khi cân nhắc mọi yếu tố, hắn ta bị phán tội cố ý gây thương tích.
Tình hình nghiêm trọng, bị kết án tù chung thân, tước quyền chính trị suốt đời.
Tôi đã đi xem phiên tòa này.
Bùi Lê đã hoàn toàn khác với khi tôi gặp hắn ta lần đầu tiên rồi, lần đầu tiên gặp Bùi Lê, ngũ quan hắn ta tuấn tú, vẻ ngoài đẹp trai rạng rỡ, là một cậu ấm nhà giàu kiêu ngạo danh xứng với thực.
Mà hiện giờ, hai tay hắn ta đeo còng số 8, hai mắt đờ đẫn, mờ mịt nhìn về phía trước, trên gương mặt gầy gò có hai quầng thâm mắt đen sì, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, trông tàn tạ không tả nổi, giống như một con chim công đã bị vặt sạch lông, cuối cùng trở thành một con gà rừng.
Mẹ Bùi Lê sau khi biết được kết quả phán quyết thì ngất xỉu ngay tại chỗ, Bùi Lê gào khóc dữ dội, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, hắn ta quỳ xuống cầu xin thẩm phán cho mình thêm một cơ hội.
Bùi Lê lúc này có lẽ đã biết, đời này của hắn ta thật sự đi tong rồi, hắn ta biết sợ thật rồi.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
……
Những chuyện sau này đều là tôi nghe từ lời người khác.
Mẹ Bùi Lê đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Tịch, cho rằng là con hồ ly tinh này đã đớp hồn con trai mình, hãm hại xúi giục khiến con mình trở thành như hiện giờ.
Bà ta đã tìm người rồi cho cưỡ.ng hi.ếp Lâm Tịch thật luôn, bao nhiêu ảnh và video bay đầy trời, bản thân bà ta cũng bị bắt vào trong đồn.
Lâm Tịch cũng toi đời rồi.
Đây là kế độc mà cô ta tạo ra cho Hà Nguyễn, cuối cùng lại ứng nghiệm ngay lên người chính cô ta.
Đương nhiên rồi, khả năng chịu đựng tâm lý của cô ta cũng chẳng tốt chút nào, nghe thấy bạn học cứ bàn tán sau lưng, sau này tinh thần cô ta cũng trở nên bất thường, mẹ cô ta hết cách, chỉ còn cách đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần.
Nghe nói giờ thì điên thật rồi, hở một tí là muốn cầm dao giết người, vô cùng đáng sợ.
Tôi nghe xong thì ngẩn ra, trong lòng vô cùng phức tạp.
Tôi không tiếp tục đi báo thù Lâm Tịch nữa, nhưng trong âm thầm, dường như vẫn đã định sẵn thứ gọi là ác giả ác báo.
Đến cuối cùng, cô ta vẫn đã bị sự oán độc của mình kéo xuống địa ngục.
Có lẽ đây chính là lễ truy điệu tốt nhất dành cho Hà Nguyễn nhỉ.
Tối đó tôi ngủ rất ngon, tôi đã mơ một giấc mơ, trong mơ, gương mặt ngày nào soi gương cũng có thể thấy được đã xuất hiện trước mặt tôi.
Hà Nguyễn cúi người trước mặt tôi, cô gái nhỏ trông mềm mại yếu ớt, rõ ràng mang cùng một khuôn mặt với tôi, nhưng mang lại cảm giác hoàn toàn khác.
Cô ấy cười tươi cảm ơn tôi: “Cảm ơn chị, hiện giờ em phải đi rồi, cũng chẳng có gì báo đáp được cho chị cả, cơ thể này chị cứ lấy mà dùng nhé.”
Đợi đến khi tôi tỉnh lại mới phát hiện cơ thể này của mình nhẹ nhàng sảng khoái hơn trước rất nhiều, giống như thứ gì bị chặn lại trước đó đã rời khỏi cơ thể, cảm giác lạnh lẽo âm u khó nói nên lời cũng biến mất, khiến cả người tôi vô cùng thoải mái.
Có lẽ đó chính là tia oán khí không cam lòng của Hà Nguyễn trước khi chết đi.
Mối thù của cô ấy đã được trả, cuối cùng cũng có thể yên tâm đi đầu thai rồi.
Tôi lập tức rời giường đi tới bên cửa sổ, ánh trăng bên ngoài rất đẹp, chiếu xuống nền đất thành một mảng trắng ngần.
Lá cây tuyết tùng bị gió thổi bay khắp nơi, chim chóc cũng chạy loạn.
Tôi nở nụ cười.
Chúc kiếp sau đầu thai, cô có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, kiếp này, tôi sẽ tiếp tục sống thay cô.
Mỗi chúng ta đều sẽ có một tương lai rạng rỡ.
[HẾT]