Cô bé ấy tên là Ngọc Ngân, cô thấy nó đến liền lập tức mời vào nhà, xe đạp thì dựng trước cửa được. Cô đem ổ khóa khóa bánh xe lại với song cửa cho an toàn. Ai biết được 1m2 có bao nhiêu tên trộm? Xe nó còn mới quá mà! Sau đó, cô thì chép bài. Nó thì làm bài tập của ngày hôm nay.
Vì đã trải qua chương trình cao đẳng, nên Bảo Trâm viết cũng rất nhanh. Sau đó, còn làm luôn các bài tập mà không cần xem vở bài tập của nó luôn. Làm xong, cô mới đem kết quả ra so sánh với nó. Ngọc Ngân trợn mắt nhìn cô, nó thật không ngờ cô chỉ bị sốt có hai ngày mà não cũng đột biến luôn rồi. Viết cũng nhanh, mà làm bài tập tất cả đều đúng. Cô sờ sờ mũi nói, chắc do hai ngày nằm ngủ đã nên đầu óc linh hoạt một chút thôi. Nó gãi gãi đầu, ừ! Chắc có lẽ là vậy!
Ngọc Ngân tuy học giỏi đấy. Nhưng có cái chỉ có biết sách vở thôi. Mấy chuyện khác không quan tâm mấy, cũng không thích đọc tiểu thuyết hay xem phim gì. Nên rất dễ gạt. Trong đầu nó chỉ có công thức học học và học. Nhưng mà nếu kiếp trước không nhờ nó, cô cũng chưa chắc có thể thi đậu lớp 10, chứ đừng nói chi là trường tư thục.
Sau khi tiễn Ngọc Ngân về, thì 10 phút sau mẹ cũng về tới. Trên trán cũng lắm tấm những giọt mồ hôi, cả người cũng ướt sũng. Dĩ nhiên phải ướt rồi, đi dọn vệ sinh cho người ta mà. Cô thấy thương mẹ vô cùng, vội chạy lại phụ mẹ đỡ bao gạo xuống, cùng xách túi thịt và rau vào nấu cơm chiều.
Tối đó, cô ôm mẹ ngủ nói.
- Mẹ! Con muốn đi làm kiếm tiền phụ mẹ.
Mẹ cô gõ vào trán cô cười nói.
- Lo mà học hành đi! Kiếm tiền cái gì? Học có trình độ sau này lấy chồng tự lo cho bản thân.
Bảo Trâm nhẹ giọng nói.
- Con sẽ không lấy chồng. Ở vậy với mẹ tới già.
Mẹ cô thở dài nói.
- Con gái lớn lên là phải lấy chồng. Mới có nơi nương tựa. Mẹ đâu thể lột da sống đời để nuôi con.
Cô lại nói.
- Con không chịu đâu. Nếu gặp chồng như... ba thì con thà ở giá.
Cô định nói giống người chồng kiếp trước của cô, nhưng chợt nhớ lại nên nói sang ba. Bởi ba cô cũng là một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa mà. Số phận hai mẹ con cô sao lại giống nhau như thế chứ? Nhắc tới ba, mẹ lại thở dài không nói. Có lẽ bà cũng rất buồn đi. Nếu thật sự Bảo Trâm gặp người chồng như vậy, thà cho ở giá còn hơn.
Nói vậy thôi, chứ ai biết đời sẽ thay đổi thế nào?
Ngày hôm sau, Bảo Trâm đã đi đến trường học bình thường. Cô ghé nhà Ngọc Ngân rủ bạn đi chung, vì hôm qua hai đứa đã hẹn rồi. Nhưng vừa đến cổng trường cô đã gặp một người mà cô không muốn gặp nhất. Bạn trai hồi cấp hai của cô, Trí Bảo.
Nhớ kiếp trước, hai đứa quen nhau khi vào học lớp 9. Hắn lớn hơn cô một tuổi, cũng khá đẹp trai, con nhà giàu. Nhưng do học dở nên bị lưu ban lại, và chuyển trường vào học chung với cô. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã thích hắn rồi. Chọn một cơ hội tỏ tình với hắn. Cô tưởng hắn sẽ từ chối, ai dè hắn gật đầu đồng ý liền. Nhưng sau này cô mới biết, đứa nào tỏ tình với hắn mà miễn không xấu tệ, thì hắn đều đồng ý. Mèo nào mà chê mỡ chứ!
Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao hắn ở lại lớp rồi. Kiếp trước sao cô ngu thế không biết, nhìn mặt là thấy đểu rồi. Vậy mà đến kiếp này mới thấy rõ. Thế mà, vì cái mặt đểu cá đó mà cô cùng nhiều đứa con gái ngu xuẩn khác tranh dành. Tranh không lại mới phải bỏ cuộc, nhưng cũng bị thương khắp người. Để hắn sau lưng tươi cười đắc ý. Thật nhục nhã! Cô thật muốn đi lên mà đấm vào khuông mặt tươi cười của hắn.
Thấy cô, hắn vội tươi cười chạy qua hỏi.
- Bảo Trâm! Mấy bửa nay bạn bệnh thế nào rồi? Làm mình rất lo lắng. Đã khỏe hẳn chưa sao lại đi học?
Cô lạnh lùng không thèm nhìn hắn nói.
- Trí Bảo! Cảm ơn bạn quan tâm. Mình đã khỏi hẳn rồi.
Sau đó, cùng Ngọc Ngân đi nhanh vào lớp. Tên Trí Bảo vô cùng kinh ngạc, "Sao hôm nay cô ta lạ vậy nhỉ? Bình thường mình hỏi một tiếng thôi cô ta cũng vui vẽ mở cờ trong bụng. Nhưng sao hôm nay có vẽ lạnh lùng, thờ ơ? A... hay là cô ta định đổi mới phương thức muốn lạc mềm buộc chặt đây? Chắc chắn là vậy! Cô em! Để anh xem em có thể giả vờ đến bao giờ?"
Nghĩ vậy, cho nên hắn cứ như mọi khi phong lưu phóng khoáng như bình thường. Nhưng mà, một ngày, hai ngày rồi một tuần hai tuần. Bảo Trâm vẫn không hề để ý đến hắn, cao lắm là xem hắn như bạn học chung lớp thôi. Mà có khi còn tỏ ra vô cùng bài xích. Khi ra chơi, hắn như bình thường sẽ đến ngồi gần cô hoặc vài bạn gái khác mà từng nói thích hắn. Những đứa khác thì vô cùng vui vẽ, nhưng cô lại bực bội và bước ra ngoài. Hắn cũng ra ngoài theo cô, nhưng cô lại tránh hắn nữa.