Trí Bảo thấy biểu hiện kỳ lạ của cô cũng không nói gì. Hôm nay, hắn rất lạ, im lặng một cách đáng sợ. Hắn dẫn cô vào nhà, nói với quản gia.
- Đây là bạn tôi. Chú cho người dọn cơm mang lên phòng tôi luôn. Tôi và cô ấy sẽ ăn ở đó.
Quản gia cuối đầu.
- Dạ! Cậu Bảo!
Rồi đi ra sau, hắn dắt Bảo Trâm lên lầu mở cửa vào phòng hắn. Căn phòng vô cùng rộng lớn. Có sôpha sang trọng, giường ngủ lịch thiệp và một bàn ăn kiểu Nhật. Nhưng những điều này lại làm cô hơi sợ hãi, vì đằng sau những vẽ sang trọng này chính là những nỗi sĩ nhục mà cô phải chịu đựng. Phải chăng hắn đưa cô đến đây lại là để cho cô thấy rõ giữa cô và hắn là hai tầng lớp khác nhau như thế nào? Nhưng cô cũng đã biết rõ rồi mà! Hắn đâu cần phải làm vậy đâu?
Bảo Trâm cứ đứng đó, ôm chặt chiếc cặp mình, giống như giờ phúc này chỉ có nó mới có thể che chở cho cô được vậy. Đột nhiên, hắn từ phía sau ôm chầm lấy cô dịu dàng nói.
- Em lạnh à? Vì sao run như vậy? Anh mở máy lạnh rất nhỏ mà?
Bảo Trâm giật mình lắc đầu.
- Không... tôi... không lạnh! Anh... anh mau bỏ ra!
Hắn lắc đầu thở dài nói.
- Anh đáng sợ vậy sao?
Từ lúc vào nhà, hắn đã thấy biểu hiện cô lạ lùng rồi. Cô không kinh ngạc cũng không hỏi hắn đây là nơi nào. Mà chỉ có sợ hãi, cứ ôm chầm lấy chiếc cặp của mình không buông. Tại sao cô lại sợ hãi chứ? Cô chưa đến đây bao giờ mà? Nơi này lại có điều gì khiến cô sợ? Thấy cô vẫn không đáp lời, hắn bèn đưa cô đến ghế sôpha ngồi xuống, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra lấy chiếc cặp để sang một bên. Lúc đầu, cô vội giật lại ôm khư khư, nhưng đột nhiên cô cảm thấy điều gì đó không ổn nên buông ra.
Nắm hai tay lai với nhau, chống lên đầu gối suy nghĩ. "Tại sao mình lại có biểu hiện như một người tâm thần vậy chứ? Thật không tốt tí nào. Sang trọng, quyền quý có gì đáng sợ? Mình đã không phải là Bảo Trâm của kiếp trước, ham mê những thứ đó để bị người ta sĩ nhục nữa. Mình đã sống lại, là một Bảo Trâm hoàn toàn mới, biết dựa vào đôi tay mình để tạo nên tất cả. Mình cần gì phải sợ những thứ có thể dùng tiền mua được này. Chỉ cần sau này mình cố gắng nổ lực, thì còn sợ gì mà không dám đối mặt với những kẻ cao sang quyền quý này. Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời. Đời còn dài đâu biết ai sẽ hơn ai ?".
Chợt cô nghe bên tai tiếng gọi.
- Bảo Trâm... Bảo Trâm...
Cô hoàn hồn nhìn lại thì thấy Trí Bảo đang lo lắng nhìn cô. Cô ngạc nhiên hỏi.
- Có chuyện gì à?
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nói.
- Vừa nãy em làm gì mà thất thần vậy? Anh gọi mãi cũng không thấy trả lời.
Cô bèn nói.
- À... chỉ nghĩ chút chuyện thôi. Mà anh bảo tôi đi ăn trưa với anh. Vậy cơm đâu?
Hắn cười cười dẫn cô đến bàn ăn. Trên bàn đã bày đầy đủ thức ăn rồi. Cô giật giật khóe miệng. "Hóa ra nãy giờ mình mất hồn lâu vậy à? Người ta đem thức ăn lên cũng không hay!"
Hai người ngồi xuống, Trí Bảo gắp cho cô rất nhiều thức ăn bỏ vào chén cho cô. Cô cũng không từ chối, tự nhiên mà ăn. Khi đã ăn xong, có người tự lên dọn xuống. Bảo Trâm cũng lấy bàn chải đánh răng của mình bỏ sẵn trong cặp vào phòng vệ sinh đánh răng. Hắn cũng vào theo, cô cũng mặc kệ, phòng vệ sinh rộng mà. Tolet, phòng tắm, bồn rửa mặt đều riêng biệt. Không lo không có chổ cho hai người.
Bảo Trâm đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài, lấy khăn mặt của mình lau. Ngửi thử, "Trời ạ! Vẫn còn mùi thơm đây này! Chắc chắn trăm phần trăm là mồ hôi của mình rồi. Má ơi! Sao lại như vậy chứ? Không biết mình có bị bệnh gì không đây? Nhưng mới khám sức khỏe tuần rồi mà? Đâu có bị gì đâu? Không được! Hôm nào phải đi bệnh viện khám kỹ hơn mới được!"
Thấy Bảo Trâm lại cầm chiếc khăn nhìn thất thần, Trí Bảo đi lại, vừa giật lấy chiếc khăn thì cô đã vội giật lại, nhanh chóng nhét ngay vào cặp. Hành động đó, khiến Trí Bảo nhíu mày nghĩ "Cái khăn có vấn đề gì mà Bảo Trâm vội vã dấu đi như vậy? Chẳng lẽ..." Hắn chợt nghĩ tới cuộc trò chuyện của con Trinh và con Lan, liền nghĩ tới chắc chắn nó có liên quan đến người đàn ông đó.
Hắn nổi giận đùng đùng, giật lấy chiếc cặp cô mở ra lấy chiếc khăn. Bảo Trâm la lên vội nhào lại cản hắn.
- Anh làm gì vậy? Đồ cá nhân của tôi anh không được phép động vào!
Hắn giữ chặt cô lại bằng một tay, tay kia đã tìm thấy chiếc khăn, lấy ra xem xét. Bảo Trâm hoảng sợ hô.
- Anh lấy khăn của tôi để làm gì? "Nếu hắn biết mồ hôi mình có mùi hoa cúc thì mình sẽ phải làm sao đây? Ơ...mà hắn biết thì có sao nhỉ? Không chừng hắn sẽ xem mình là quái vật mà buông tha mình! Nhưng mà... nếu vậy thì hắn sẽ đi nói cho toàn bộ trường biết. Lúc đó...thì đúng là mình tiêu đời!"
Thấy biểu hiện sợ hãi của cô thì hắn càng khẳng định. Nhưng hắn nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có gì lạ, chỉ trắng tinh và trắng