Ngồi một lúc, hắn lại dẫn cô vào ăn trưa. Sau đó, dắt cô lên phòng ngủ một giấc. Ban công trong phòng có thể nhìn xuống toàn cảnh khu vườn. Bảo Trâm cũng vô cùng thích, thoải mái hít thở không khí trong lành. Chợt có một vòng tay ôm cô từ phía sau, khỏi hỏi cũng biết ngoài Trí Bảo ra thì còn ai vào đây.
Đi nãy giờ, người cô cũng đã thắm mồ hôi rồi. Một ngọn gió thổi vào khiến mùi hương hoa cúc nhàn nhạt bay vào khoang mũi hắn. Đây là mùi hương cơ thể tự nhiên trên người cô. Hắn thoải mái hít vào thật sâu, thật dễ chịu. Hắn hôn lên vành tai nhỏ nhắn của cô, khiến cô run lên theo bản năng tránh né.
Hắn lại xoay người cô lại hôn lên môi. Tiếp theo là lên cổ và trước ngực. Cuối cùng, hắn bế cô đi vào đặt trên giường, tiếp tục hôn xuống. Chẳng hiểu sao, Bảo Trâm lại thích cái cảm giác được hắn ôm hôn vuốt ve thế này. Thật thoải mái, dễ chịu. Ban đầu cô cũng kháng cự, nhưng rồi một lúc cô lại tùy ý để bản thân mình đáp lại. Hai ngày nay, cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu như hắn chỉ là muốn cô tự nguyện dâng hiến thân thể cho hắn, hắn mới buông tha cô. Thì thôi cô cứ dâng hiến đi. Cô cũng đã từng có chồng còn sợ gì mấy vụ đó. Chỉ cần không để mình mang thai là được.
Nhưng mà, nghĩ đến kiếp này lại trao lần đầu tiên cho hắn, cô thật không cam lòng. Không trao, hắn sẽ lại tiếp tục bám theo cô. Còn trao, cảm thấy mình vô cùng lỗ vốn. Cô thật tiến thoái lưỡng nan. Cô phải làm sao đây?
Trí Bảo bắt đầu nhẹ nhàng kéo dây kéo đầm phía sau lưng cô xuống, và cởi chiếc đầm khỏi thân thể cô. Bảo Trâm say sưa trong nụ hôn nồng nhiệt và sự vuốt ve của hắn cũng không hề hay biết. Khi thấy cơ thể có gì đó không đúng, nhìn lại thì thấy bản thân chỉ còn đồ lót thôi.
Cô theo bản năng muốn che lại thì hắn đã đè cô xuống, lại một lần nữa nồng nhiệt hôn lên những nơi mẫn cảm của cô. Hắn bắt đầu cởi áo ngực cô ra, đưa miệng vào nụ hoa bé nhỏ mà mút. Tay lại đưa xuống mà cởi bỏ quần lót của cô ra, khóe léo chạm vào nơi đó. Cô cố cắn chặt tay mình, không cho phát ra tiếng kêu. Cô biết bản thân mình cũng không thể chịu nổi trước sự khiêu khích của hắn.
Trí Bảo cũng đâu kém gì cô, dù giỏi kiềm chế nhưng mỗi khi đứng trước cô hắn hoàn toàn dần không khống chế nỗi nữa rồi. Hắn thật sự rất muốn, rất muốn cô. Cuối cùng là bản năng đã thắng được lý trí hắn. Hắn bắt đầu cởi áo ra ném sang một bên. Dùng cơ thể rắn chắc nóng rực của hắn đè lên thân thể mềm mại như không xương của Bảo Trâm.
Hắn khàn khàn nói bên tai cô.
- Trâm! Em là của anh! Mãi mãi!
Rồi hôn nồng nhiệt thắm thiết lên môi cô, lưỡi hắn lùa vào khoang miệng cuốn đi hết tất cả mật ngọt của cô trong đó. Kế tiếp hôn xuống cổ, ngực, tới bụng, cuối cùng là lại hôn vào nơi đó. Bảo Trâm bất chợt giật mình, ngồi bật dậy đẩy hắn ra hô.
- Đừng...
Hắn mê ly nhìn cô dịu dàng, ôn nhu nói.
- Trâm! Đừng khống chế bản thân mình. Em cũng rất muốn mà phải không? Ngoan ! Đừng cố nén... sẽ rất khó chịu!
Nói rồi hắn dùng một tay giữ chặt lấy hai tay cô, tay còn lại tách hai chân cô tiếp tục hôn vào nơi đó. Bảo Trâm cố cắn chặt môi, để không phát ra tiếng rên rỉ. Nhưng cả người thì đã muốn hòa nhập theo tiết tấu của hắn rồi. Nơi đó của cô càng trở nên ướt át, trống rỗng cần một cái gì đó lấp đầy.
Hắn biết cô đã không thể chịu nỗi nữa rồi, bèn dùng một ngón tay từ từ nhẹ nhàng đưa vào u huyệt bé nhỏ của cô. Hắn biết lần đầu tiên cô sẽ rất đau nên dùng tay trước, làm cho nơi đó mở rộng ra một chút mới dám đưa cự vật to lớn của hắn vào.
Ngón tay dễ dàng xé rách một phần tấm màng ngăn cách để đi sâu vào bên trong. Bên trong vô cùng ấm áp và khít chặt, hút lấy ngón tay của hắn. Hắn tự hỏi của cô nhỏ như vầy liệu có chịu nổi của hắn không? Ngón tay từ từ lưu động, rút ra đưa vào.
Bảo Trâm cảm nhận được ngón tay hắn đang lưu động trong u huyệt của cô. Ban đầu vừa vào hơi đau một chút nhưng rồi hắn lưu động và kích thích một lát thì không có nữa. Cô khẽ rên một tiếng như mũi kêu, rồi lại cố mím chặt môi lại.
Trí Bảo cô đã thật sự không thể chịu nỗi rồi, bèn rút ngón tay ra, bắt đầu cởi quần của mình ra để lộ cự vật đang sừng sững đứng thẳng trước gió. Bảo Trâm đang thoải mái đột nhiên bị ngón tay rút ra liền cảm thấy trống rỗng rất khó chịu, rất muốn thứ gì đó lấp đầy.
Mắt cô mê ly nhìn hắn như cầu xin hắn cho vào, bây giờ dục vọng đã thắng qua lý trí của cô rồi. Cô không cần biết người trước mặt mình là ai. Cô chỉ biết chỉ có hắn là sẽ thỏa mãn cho cô lúc này.
Trí Bảo thấy cô mê ly nhìn hắn tuy môi vẫn cắn chặt nhưng ánh mắt đã biểu lộ tất cả những khao khát của cô rồi. Nhưng hắn không vội đưa vào mà dùng cự vật ma sát sung quanh u huyệt của cô, muốn vào lại không vào khiến cô lại càng trở nên khó chịu. Cô lại khẽ rên lên một tiếng nhưng đã vội ngăn lại ngay.
Trí Bảo thấy cô dù cơ thể đang khát cầu nhưng lý trí vẫn còn một chút tĩnh táo để cố giữ mình không mở miệng. Hắn không đùa cô nữa, lập tức đưa ngay cự vật vào bên trong u huyệt bé nhỏ của cô. Đụng phải lớp màng ngăn, hắn dừng lại một chút rồi đẩy thật mạnh vào.
Bảo Trâm đang mê ly, bị một cú đau điến vội hoàn hồn, lấy lại lý trí. Cô kêu lên.
- A.... đau quá!
Trí Bảo liền dừng lại âu yếm nhìn cô dịu dàng nói.
- Trâm! Ráng chịu một lát sẽ hết đau thôi!
"Cái gì mà một lát chứ! Thật là đau chết đi được. Còn đau hơn cả lần đầu tiên kiếp trước của