Bảo Trâm trừng to mắt, "Anh ta nói vậy là có ý gì đây? Chẳng lẽ anh ta muốn...". Cô hoảng sợ hét lên.
- Không! Nếu anh dám động vào tôi. Tôi sẽ kiện anh...
Chương Dương lại dùng nụ cười ấm áp và lời nói dịu dàng nói.
- Bảo Trâm nỡ kiện anh sao?
Tim Bảo Trâm đập thình thịch. "Nụ cười này, giọng nói này... nhưng vì sao nghe giống như là ác ma từ địa ngục vậy? Anh là ai? Anh không phải anh Dương. Mau trả anh Dương như thiên thần lại cho tôi...hu hu..."
- Anh là ác ma...
Chương Dương cười nói.
- Đúng vậy! Anh chính là ác ma! Em không biết sao? Đây mới chính là con người thật của anh. Em có biết anh vô cùng mệt mỏi khi lúc nào cũng phải tươi cười với người khác không? Thậm chí đó là người anh câm ghét nhất. Người ta muốn lấy đi những thứ yêu thích nhất của anh mà anh cũng vẫn phải vui vẽ đem nhường cho họ. Em có biết cảm giác đó khó chịu đến ngần nào không? Nhưng anh cũng phải cố gắng mà tươi cười. Vì sao? Vì anh muốn người ta sẽ cảm thấy anh vô hại, chỉ là một kẻ khờ khạo, hiền lành, dễ bắt nạt. Nhưng khi họ chạm tới anh chính là lúc họ mất hết tất cả.
Rồi anh ta lại nhìn cô nói.
- Bảo Trâm! Anh luôn luôn cố gắng ngụy trang bằng lớp vỏ bọc thiên thần ở bên ngoài, để che dấu đi con ác ma tồn tại trong anh. Nhưng em...em năm lần bảy lượt xé bỏ đi lớp ngụy trang đó. Em nói xem một khi con ác ma đã lộ nguyên hình thì nó sẽ làm gì?
Bảo Trâm cả người bắt đầu lạnh toát vì sợ hãi. Cô nghĩ, "Phải rồi! Hai mươi mấy tuổi đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn. Anh ta làm sao có thể thiện lương được cơ chứ? Là do mình quá ngu thôi! Thật đáng sợ! Mình muốn chạy khỏi nơi đây. Thoát khỏi anh ta!"
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ của cô thôi a! Cả người cô bây giờ đã bị anh ta khóa chặt ôm trong lòng, nhúc nhích còn không được chứ đừng nói là chạy. Chợt anh ta kéo quần cô xuống, cô hốt hoảng la lên.
- Đừng...tôi vang anh đừng...hu hu...
Cô bắt đầu khóc lớn, nhưng anh ta vẫn không dừng lại. Môi anh ta đã hôn lên môi cô, chặn đi những lời cô muốn nói. Một tay khóa chặt hai tay cô, một tay thì đưa vào trong u huyệt nhỏ bé. Tuy cô không còn là xử nử, nhưng ngón tay hắn đưa vào dù chỉ là ngón út, vẫn khít chặt đến khó khăn.
Anh ta bỏ môi cô ra nói thầm vào tai cô.
- Trí Bảo đã chạm qua em bao nhiêu lần rồi?
Cô nín khóc, cắn chặt môi không nói. Dù có khóc anh ta cũng không tha cho cô, hà cớ gì phải hao tổn nước mắt. Chương Dương cũng không ép cô. Anh ta tươi cười nói.
- Em không thích nó mà vẫn để nó chạm vào vậy anh cũng muốn chạm vào, em cho anh luôn nhé!
Cô hoảng sợ lắc đầu lia lịa.
- Không... anh đừng làm như vậy! Nếu anh dám chạm vào tôi. Tôi sẽ... sẽ tự sát cho anh xem...
Bây giờ đến lượt anh ta hoảng sợ, trong cô quật cường như vậy chắc chắn là cô sẽ làm. Anh ta vội thu liễm lại dịu dàng nói.
- Được rồi! Được rồi! Anh sẽ không chạm vào em đâu! Em đừng nghĩ quẩn. Anh không để em chết. Anh còn muốn cả đời sống với em mà. Nhưng mà Bảo Trâm à! cơ thể em hấp dẫn như vậy em nói anh phải làm sao đây? Anh cũng là một người đàn ông bình thường mà. Anh không thể kiềm chế nổi. Em giúp anh được không?
" Giúp...giúp bằng cách nào đây chứ?" Vài giây sau thì cô đã biết là giúp anh ta bằng cách nào rồi. Trong lòng mắn hàng ngàn lần anh ta là ác ma. Nguyền rủa anh ta đủ thứ chuyện. Nhưng mà hiện tại cô đang phải giúp anh ta giải quyết vấn đề bằng miệng của mình đây. Cô bị anh ta đè đầu xuống đưa vật đó vào miệng cô. Còn nói.
- Bé con! Ngoan! Giúp anh nhé! Lát nữa anh cũng sẽ giúp em.
Bảo Trâm thật sự muốn nôn, muốn nôn quá đi. Cũng muốn cắn cho anh ta đứt luôn. Nhưng mà ngặt nỗi của anh ta vừa to vừa dài lại cứ ra vào liên tục, khiến cô không tài nào cắn được. "Hu hu... có ai cứu tôi không?"
Khi anh ta sắp đạt đến đỉnh điểm thì lập tức kéo đầu cô ra nhanh chóng dùng một chiếc khăn khác, bao lấy nó và bắn tất cả vào khăn. Anh ta cũng không muốn cho vào trong miệng cô, bởi vì làm như vậy cô sẽ cảm thấy bị sĩ nhục. Sẽ hận anh ta và sẽ tự đóng kín tim mình hơn nữa. Anh ta cũng đừng mơ bước vào.
Anh ta nhìn qua cô, thì đúng là cô đang cắn chặt môi ánh mắt câm hận. Anh ta cũng biết sẽ như vậy, nhưng anh ta không thể nào kiềm chế được. Mùi hương trên cơ thể cô, cả u huyệt bé nhỏ của cô thật sự quá hấp dẫn. Anh ta không cưỡng lại được, không đè cô ra cưỡng bức đã là giới hạn lớn nhất rồi.
Anh ta lại ôm cô vào lòng hôn lên môi, rồi lên khắp người. Sau cùng là đến nơi đó. Bảo Trâm cố vãy ra nhưng đã bị anh ta đè lại nói.
- Em đã giúp anh rồi. Bây giờ tới lượt anh giúp em. Ngoan! Nghe lời! Anh thương!
"Tôi không cần anh thương đồ ác ma! Kiếp trước là tôi đui mù nên mới thích anh. Anh là đồ khốn kiếp!" Nhưng mà ý nghĩ mắn chửi của Bảo Trâm đã bị cơn kích thích đánh ụp tới làm đầu óc trống rỗng.
Anh ta đưa cô về đến cửa nhà, cô vội vàng xuống xe nhưng lại bị anh ta nắm tay lại nói nhỏ vào tai.
- Em thấy kỹ thuật của anh có thua kém Trí Bảo không? Nếu kém anh sẽ học hỏi thêm.
"Trời ơi! Câu nói này...