Chương Dương bèn nhìn sang Trí Bảo thi thấy cậu đang gát chéo dò, đan hai bàn tay lại với nhau, như suy nghĩ chuyện gì. Chương Dương bèn hỏi.
- Trí Bảo! Chú đang suy nghĩ chuyện gì à? Hay chú không muốn cả ba chúng ta đều là chồng cô ấy?
Trí Bảo lắc đầu đáp.
- Không phải! Em đang lo liệu Bảo Trâm có chấp nhận chuyện này không?
Chương Dương lạnh lùng nói.
- Cô ấy không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Hoặc là cô ấy chọn một trong số ba chúng ta, nếu không phải chọn hết cả ba. Chứ anh không thể để bất kỳ người nào khác nhảy vào được. Cô ấy hấp dẫn như vậy nếu buông ra thì không thiếu người nhảy vào đâu. Như vậy thì đau lắm!
Trí Bảo gật đầu nói.
- Anh nói cũng đúng! Cũng coi như như vậy chúng ta mới có thể đem hết cả đời yêu thương để trả lại những gì chúng ta nợ cô ấy kiếp trước vậy.
Chương Dương và Ngọc Hải cũng đều gật đầu đồng ý. Nếu như kiếp trước họ đã làm Bảo Trâm đau khổ, thì xin kiếp này hãy để họ dùng cả đời yêu thương bù đắp đi. Nhưng mà nhân vật chính của câu chuyện thì đang ngủ say sưa, không biết rằng cuộc đời về sau của mình đều đã được ba tên đáng chém nào đó quyết định.
Bảo Trâm thức dậy đã là 1 giờ chiều. Nhưng vừa mở mắt ra đã gặp ba khuông mặt mà cô không muốn gặp nhất. Cô thật sự muốn nhắm luôn cho rồi. Cô khàn giọng nói.
- Ba người còn chưa đi sao?
Chương Dương dịu dàng nói.
- Làm sao bọn anh có thể để em lại một mình được chứ?
Ngọc Hải cũng nói.
- Đúng vậy! Bọn anh không an tâm.
Trí Bảo đỡ cô ngồi dậy nói.
- Đã 1 giờ chiều rồi. Em đã ngủ rất lâu, cũng nên thức dậy ăm chút gì đó rồi hãy ngủ tiếp nhé!
Cô đẩy hắn ra lạnh lùng nói.
- Các người tránh ra đi! Tôi không cần các người quan tâm. Đi hết đi!
Rồi lê tấm thân mệt mỏi, tự động bước xuống giường vào phòng tắm. Nhìn thân ảnh mảnh mai mà quật cường của cô, cả ba người đều đau lòng không thôi.
Một lúc sau, khi cô vừa bước xuống nhà, cả ba người đã vội kéo cô đến bàn ăn, đút cho cô từng muỗng cháo. Bảo Trâm cũng rất mệt mỏi, thật sự không còn sức kháng cự nữa rồi. Ăn xong, Bảo Trâm đúng là cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn rất nhiều. Cô lên phòng khách ngồi đối diện ba người, lạnh lùng hỏi.
- Bây giờ rốt cuộc ba anh muốn gì đây?
Cả ba người nhìn nhau, Chương Dương lớn nhất nên lên tiếng đáp.
- Bọn anh chẳng muốn gì cả. Chỉ muốn được ở bên em thôi!
Cả hai người còn lại đều gật đầu.
- Đúng vậy!
Cô cười mai mỉa nói.
- Cả ba người luôn sao?
Chương Dương gật đầu đáp.
- Đúng vậy! Nếu như em chọn một trong số ba người bọn anh. Bọn anh cũng sẽ đều chúc phúc. Nhưng nếu em không chọn ai thì cả ba người bọn anh đều sẽ làm chồng em!
Cô lạnh lùng nói.
- Nếu tôi không chấp nhận!
Chương Dương lắc đầu nói.
- Bọn anh sẽ không để cho em thoát. Vĩnh viễn nhốt em trong vòng tay.
Cô lắc đầu cười khẩy.
- Tôi có lợi gì cho các anh chứ. Muốn sắc không sắc, muốn tiền không tiền, muốn quyền thế không có quyền thế. Tôi không thể giúp ích được gì cho các người. Nếu nói các người hứng thú với thân thể tôi, thì các người cũng đã có được rồi. Vì sao các người còn không buông tha cho tôi chứ?
Giọng nói cô mang đầy u uất, nghẹn ngào. Khiến cả ba người đều thấy tim đau như cắt. Chương Dương nói.
- Xin lỗi em. Đêm qua là bọn anh say quá, không làm chủ được mình. Nhưng mà tất cả chỉ đều là bọn anh quá yêu em thôi. Bọn anh không thể mất em được! Bảo Trâm. Bây giờ em có muốn đánh muốn chửi gì bọn anh cũng nguyện cam lòng. Chỉ cần em đừng xua đuổi bọn anh nữa. Cho bọn anh được dùng cả đời này để chăm sóc cho em. Được không?
Ngọc Hải vội nói.
- Đúng đó! Bảo Trâm! Chúng ta yêu em chỉ vì em là em thôi. Không vì bất cứ nguyên nhân nào cả. Chúng ta muốn được bên em.
Trí Bảo cũng gật đầu.
- Phải đó! Chúng ta đều thật lòng yêu em. Dù em là một người xấu nhất thế giới, hay chỉ là một người ăn xin thì chúng tôi đều sẽ không bao giờ thay đổi. Mãi mãi yêu em!
Trước sự kiên định của ba người, Bảo Trâm cũng không biết phải như thế nào? Cô có nên thử một lần tin tưởng không? Nhưng nếu lỡ như vài năm sau, họ lại chán chê cô rồi. Thì lúc đó có phải bi kịch kiếp trước lại tái diễn không? "Không! Mình không muốn những nỗi đau kiếp trước sẽ lại lặp lại. Mình không thể tin tưởng bọn họ. Mình không thể..."
Cô cắn chặt môi, cho nước mắt không tuông trào. Cố gắng lấy lại sự kiên định. Cô lắc đầu.
- Không! Tôi sẽ không bao giờ tin các người. Tôi cũng sẽ vĩnh viễn không yêu các người...
Trí Bảo đứng lên, đi lại bên cạnh cô quỳ trước mặt tha thiết nói.
- Bảo Trâm! Anh biết kiếp trước anh đã gây ra cho em nhiều đau khổ. Nhưng kiếp này, anh rất yêu em, anh vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em. Em tin anh một lần có được không? Coi như cho anh có cơ hội chuộc lại lỗi lầm kiếp trước mà anh đã gây ra cho em. Em muốn hành hạ anh thế nào anh cũng cam tâm tình nguyện. Bảo Trâm à! Anh rất yêu em! Anh không thể mất em được!
Rồi gục đầu vào lòng cô, ôm cả người dưới cô vào lòng. Chương Dương và Ngọc Hải cũng quỳ xuống hai bên, mỗi người nắm một tay của cô cũng tha thiết nói.
- Bảo Trâm! Anh cũng vậy! Nếu như kiếp trước anh đã vô tình phụ tấm chân tình của em. Thì kiếp này em hãy cho anh xin dùng cả đời để yêu em. Chỉ mình em thôi.
- Còn anh nữa! Nếu kiếp trước anh là một thằng chồng khốn nạn, hèn hạ đã bỏ rơi hai mẹ con em. Thì em cũng cho anh xin kiếp này được dùng cả đời để bù đắp lại. Em muốn anh làm gì cũng được. Chỉ cần em để anh được bên em là anh mãn nguyện rồi. Bảo Trâm à! Anh rất yêu em!
Bảo Trâm vô cùng kinh ngạc.
- Tại... tại sao các người lại biết?
Trí Bảo đáp.
- Trong một lần vô tình anh đã đọc được những dòng chữ cuối em đã ghi trong nhật ký. Cho nên anh biết em đã trải qua một kiếp. Nhưng anh cũng không biết em đã trải qua chuyện gì? Nhưng mà hôm qua, em uống say đã chỉ từng người bọn anh mà nói cả rồi. Dù kiếp này bọn anh không có làm gì có lỗi với em cả, nhưng mà bọn anh vẫn muốn dùng cả đời này để chuộc tội với em. Vì những sai lầm mà kiếp