Thời gian lại cũng trôi đi thật mau. Bảo Trâm như ý định đã đậu vào trường đại học y dược. Thành công học bác sĩ. Nhưng mà, nhưng mà... cái tên Trí Bảo kia tại sao vẫn có thể bám theo cô được vậy? Chẳng lẽ cô thật sự phải trở thành vợ thành mẹ của con hắn sao? Hu hu... cô không chịu đâu. Cô xin rút lại lời nói. Nhưng mà làm sao hắn biết cô thi vào trường y mà bám theo thế chứ? Cô đâu có nói ra đâu? Ngay cả mẹ cũng không nói cho hắn biết làm sao hắn biết được chứ? Không lẽ hắn có thể đọc được suy nghĩ của cô sao?
Tất nhiên là hắn không đọc được suy nghĩ của cô rồi. Đây đều là do ông cha chưa nhận lại của cô nói a! Trong dịp rãnh rỗi ông bèn hẹn ba người Chương Dương, Ngọc Hải cùng Trí Bảo ra uống nước trò chuyện cho vui. Vì cảnh ngộ đều tương tự nhau nên bốn người dù chênh lệch tuổi tác nhưng vẫn rất hợp ý. Ông Ân mới nói Bảo Trâm đã chọn ngành bác sĩ rồi còn Trí Bảo định học ngành gì? Thế cho nên là hắn ta đã biết a. Nhưng dù ông không nói hắn cũng có thể tìm hiểu được. Cô nạp hồ sơ thi tuyển qua mạng, hắn lên tra một chút là ra ngay. Quên khoe, hắn cũng là chuyên gia về máy vi tính mà. Vô Ảnh cũng không phải võ công cao là có thể làm được.
Hắn thầm nói trong lòng. "Bảo Trâm! Em đừng hòng thoát!"
Hai người Chương Dương và Ngọc Hải cũng ngưỡng mộ hắn không thôi. Họ cũng muốn có thêm nhiều thời gian ở bên vợ yêu a! Chỉ có điều trước hết họ phải giải quyết công việc và vài cái đuôi bám lấy không buông đã. Và thế là, vỡ kịch tình yêu đồng giới bắt đầu.
Một ngày nọ Trí Bảo lôi kéo Bảo Trâm ra một công viên lớn. Hắn nói sẽ có phim hay để xem, cô cũng tò mò nên cũng đồng ý đi theo hắn. Đến nơi, hắn lại kéo cô vào một băng đá khá khuất ngồi ngắm cảnh. Cô thắc mắc hỏi.
- Anh lôi tôi đến đây nói có phim hay xem. Vậy phim đâu?
Trí Bảo choàng vai cô, kề sát vào tai nói nhỏ.
- Một lát nữa em sẽ biết!
Tiện thể hôn một cái vào má cô. Bảo Trâm nổi giận cho hắn một nắm đấm vào ngực. "Hừ... dám chiếm tiện nghi của mình. Đáng ghét!" Trí Bảo chỉ cười cười rồi ôm chặt cô trong vòng tay như bao cặp tình nhân khác. Chợt hai người nhìn thấy Chương Dương đang cùng đi với một cô gái, kẻ trước người sau đang đi tới cùng với Ngọc Hải cũng đi cùng một cô gái theo hướng ngược lại.
Cả bốn người đụng mặt nhau, hai cô gái tươi cười định nắm tay người đàn ông bên cạnh mình. Thì bất chợt Chương Dương và Ngọc Hải lại cùng nắm tay nhau, nhìn nhau tha thiết. Rồi cùng ôm nhau trước mặt hai cô gái, khiến cả hai người đều kinh ngạc. Ngay cả Bảo Trâm đang ngồi cùng Trí Bảo trong góc khuất cũng trợn mắt há hốc mồm. Hai cô gái đó không ai xa lại chính là hai cô gái họ đã gặp trong bệnh viện. Cũng là hai người kiếp trước, một người cùng Chương Dương ôm hôn trong công viên, một người cùng trên giường với Ngọc Hải.
Bảo Trâm tự hỏi. "Bốn người họ tại sao lại ở cùng một chổ? Còn Chương Dương và Ngọc Hải tại sao lại có hành động như hai người đồng giới đang yêu chứ?" Dường như hiểu được thắc mắc của cô, Trí Bảo bèn nhét vào tai cô một chiếc tai nghe. Vì họ ở xa, không thể nghe rõ họ nói gì, nên Trí Bảo đã gắn vào người Chương Dương một máy nghe lén. Cho nên dù Bảo Trâm ở cách xa cũng có thể nghe rõ họ nói gì.
Chương Dương và Ngọc Hải ôm nhau xong, bỏ ra. Chương Dương bèn quay sang nói với cô gái bên cạnh.
- Lưu Ly! Xin lỗi cô. Tôi đã từng nói với cô tôi không thể chấp nhận tình cảm của cô là bởi vì tôi đã có người yêu. Cô luôn muốn tôi phải đem người yêu ra giới thiệu cô mới tin. Thì đây!
Anh ta ôm Ngọc Hải vào lòng và tha thiết nói.
- Ngọc Hải mới chính là người tôi yêu thương nhất. Cậu ấy và tôi đã yêu nhau từ rất lâu rồi. Nhưng vì thế tục chúng tôi lại không thể công khai mối tình này. Tôi vô cùng xin lỗi Ngọc Hải, cũng vô cùng xin lỗi gia đình mình. Và cũng vô cùng xin lỗi cô. Lưu Ly!
Ngọc Hải cũng quay sang nói với cô gái bên cạnh.
- Thanh Vân! Tôi cũng thành thật xin lỗi cô. Tôi cũng không thể nào đáp lại tình cảm cô dành cho tôi được. Trái tim tôi đã hoàn toàn trao cho Chương Dương. Tôi và cậu ấy là yêu nhau bằng tất cả tấm lòng. Tôi cũng không thể tiếp nhận bất kỳ một cô gái nào nữa. Xin lỗi cô!
Hai cô gái cùng nhau lùi lại, lắc đầu không dám tin. Cô gái tên Lưu Ly nói.
- Không thể nào? Hai người không thể nào như vậy được? Hai người đang lừa hai chúng tôi...
Cô gái tên Thanh Vân cũng nói.
- Hai người muốn từ chối chúng tôi thì cũng đâu cần diễn kịch vậy chứ? Cái gì mà hai người đàn ông yêu nhau? Chúng tôi không tin! Nếu hai người yêu nhau, tại sao ngay từ đầu lại không nói chứ?
Ngọc Hải lắc đầu nói.
- Không phải chúng tôi không muốn nói, mà là không thể nào nói được! Tôi tuy cha mẹ đã không còn nhưng còn có chú. Tôi không muốn chú vì tôi mà đau lòng. Chú gửi bao hi vọng vào tôi, lúc nào cũng mong tôi sớm ngày cưới vợ sinh con. Kế thừa hương hỏa của cha mẹ tôi. Tôi làm sao nỡ để ông ấy thất vọng khi nhìn thấy tôi yêu một người bạn thân cùng giới chứ. Ông ấy chắc sẽ vô cùng đau khổ, sẽ tự trách bản thân cảm thấy có lỗi với cha mẹ tôi nơi chín suối.
Chương Dương cũng đau khổ nói.
- Tôi cũng có khác gì Ngọc Hải đâu. Tôi là con trai lớn nhất trong gia đình. Mọi hi vọng ba má đều