Chợt, cô nhớ đến lúc nãy hắn đưa cánh tay trái lên đỡ nhát đao, không biết có sao không. Cô vội vã kéo tay trái hắn vén ống tay áo lên xem xét. Trong ánh sáng mờ nhạt của đêm tối, cô chỉ thấy da thịt hắn trắng muốt không có tì vết. Chỉ có một nuốt ruồi son to bằng đầu nhỏ chiếc đủa ở gần cổ tay hắn thôi. Cô kinh ngạc run run hỏi.
- Người...không bị thương...lúc nãy...
Cô không biết hắn bao nhiêu tuổi, không biết nên xưng hô anh hay chú, nên cô gọi là người cho dễ. Hắn đeo mặt nạ cô cũng không biết khuông mặt hắn như thế nào. Cảm xúc ra sao? Hắn bèn nắm tay cô bỏ ra. Sau đó, kéo cô ra khỏi nơi đó rồi phẩy phẩy tay, ý bảo cô hãy nhanh đi về.
Từ đầu tới cuối hắn không nói một lời, chỉ dùng cử chỉ. Cô nghĩ không lẽ hắn bị câm, cô cũng lấy hết can đảm để hỏi nhưng cũng không thấy hắn đáp lời nên đã khẳng định chắc chắn hắn bị câm. Cô cũng không hỏi gì thêm nữa, cuối người cảm ơn, sau đó chạy thật nhanh về nhà. Chạy được một khoảng, dừng lại một chút, cô quay đầu nhìn lại thì thấy hắn vẫn ở phía sau cô một khoảng cách. Cô nghĩ chắc người ấy muốn đưa mình an toàn về nhà, nên an tâm một chút mà đi nhanh về nhà.
Khi đến nhà nhìn lại thì đã không thấy bóng người đó đâu nữa. Cô thầm nói trong lòng, "Đúng như cái tên Vô Ảnh, chỉ đáng tiếc lại không nói được!" Kể từ đó, cô không còn có dịp gặp lại cái người anh hùng đó nữa. Nhưng trong lòng cô vẫn nhớ như in trận đánh đó. Cô quyết tâm luyện thật giỏi võ, dù cực khổ đến đâu cô cũng chịu. Cô cũng thích được một lần oai phong như vậy. Nhưng mà đó chỉ là mơ ước thôi. Muốn lợi hại như Vô Ảnh cô còn lâu mới đạt được.
Trở về thực tại, cô nhíu mày nhìn Trí Bảo. Hắn vẫn đang mỉm cười chớp chớp mắt nhìn cô. "Hắn nói võ sư Câm có rất nhiều đệ tử, không chừng Vô Ảnh chỉ là một trong những vị đồ đệ của ông thôi. Chắc chắn không phải hắn!" Nhưng cô vẫn muốn xác định thực hư. Cô bèn cầm cánh tay trái hắn lên, vén ống tay áo lên và kết quả đã khiến cô phải trợn mắt há hốc mồm.
Cô ngồi dậy, lấy điện thoại bật đèn pin lên soi thử. Thì đúng là trên cánh tay hắn có một nốt ruồi son bằng đầu nhỏ chiếc đủa, cũng ỡ vị trí gần cổ tay. Cô sờ sờ thử, đúng là không phải giả. Trí Bảo cũng ngạc nhiên nhìn cô chẳng hiểu gì? Nốt ruồi trên tay của hắn có vấn đề gì sao? Hắn hỏi.
- Sao thế? Nốt ruồi này có vấn đề gì à? Anh sinh ra đã có rồi!
Bảo Trâm lườm hắn, nghiến răng nói từng chữ.
- Anh...là... Vô...Ảnh!
Lần này đến Trí Bảo trợn mắt há hốc mồm nhìn cô. "Làm sao cô ấy biết được Vô Ảnh?" Hắn chợt nhớ cô đã trải qua một kiếp, có lẽ kiếp trước cô đã từng gặp Vô Ảnh đi. "Nhưng mà Vô Ảnh đó rốt cuộc đã làm gì cô ấy đây?" Hắn vờ ngây thơ hỏi.
- Em nói gì lạ vậy? Vô Ảnh là ai chứ?
Cô liếc xéo hắn, rồi thở dài nói.
- Hai... Nếu anh không phải thì thôi vậy?
Rồi cô nằm xuống trùm mền xoay người lại ngủ tiếp, hắn thở phào nhẹ nhõm cũng nằm xuống tiếp tục ôm cô vào lòng. Nhưng Bảo Trâm lại láo liên mắt nói.
- Vô Ảnh kiếp trước từng cứu tôi. Là người hùng trong lòng tôi. Kiếp này tôi luôn muốn tìm kiếm để báo đáp ơn nghĩa đó. Tôi tự hứa với lòng nếu như nếu kiếp này hắn không có gia đình, tôi sẽ gả cho hắn a!
Cô nói thầm trong lòng. "Hừ... xem anh còn dám không thừa nhận!"
Trí Bảo hắc tuyến đầy đầu. Cô đây là chơi khâm hắn đi. Sao lúc nãy không nói sớm chứ. Nhưng hắn lại mừng rỡ, cô chịu gã cho Vô Ảnh tức là chịu làm vợ hắn a. Hắn xoay người cô lại nhìn vào mắt cô, hắn nghiêm túc hỏi.
- Bảo Trâm! Nếu anh là Vô Ảnh em có chấp nhận gả cho anh không?
Cô thản nhiên đáp.
- Đương nhiên! Rất tiếc anh không phải!
Bảo Trâm lại xoay lưng lại với hắn. Hắn vui mừng ôm chặt cô vào lòng thủ thỉ nói.
- Bảo Trâm! Anh chính là Vô Ảnh đây! Em đồng ý gã cho anh rồi nha!
Cô hừ một tiếng nói.
- Anh đừng có sạo! Vừa rồi anh không phải nói anh không biết Vô Ảnh là ai còn gì?
Hắn đáp.
- Vừa rồi là anh sợ kiếp trước với thân phận Vô Ảnh anh lại làm điều gì khiến em không vui cho nên không dám nhận! Nhưng kiếp này dù với thân phận gì đi nữa anh đều sẽ hết lòng yêu em.
Bảo Trâm lại nói.
- Anh đem bằng chứng chứng minh anh là Vô Ảnh đi.
Hắn cười nói.
- Vừa rồi không phải em đã nhìn thấy nốt ruồi son trên cánh tay anh rồi sao. Khi thấy nó em mới xác định anh là Vô Ảnh.
Cô lại phản bác.
- Vẫn chưa đủ. Biết đâu chỉ là trùng hợp thì sao?
Hắn lại nói.
- Vậy có phải khi em gặp Vô Ảnh là hắn luôn luôn lúc nào cũng mặc toàn màu đen từ đầu tới chân, luôn mang bao tay và cả khuông mặt cũng che bởi mặt nạ màu đen, chỉ chừa hai mắt. Không nói chuyện mà chỉ ra dấu bằng tay không?
Bảo Trâm không nói lời nào tức là đã ngầm thừa nhận, cô cũng thừa biết là hắn rồi. Tại hắn lúc đầu không chịu nhận, nên cô mới vờ nói như vậy cho hắn tự khai. Nhưng cô lại thắc mắc tại sao hắn lại có hai thân phận. Một người là anh hùng, một kẻ lại là tên bại hoại phong lưu. Cô hỏi.
- Vì sao anh lại có hai thân phận như vậy chứ? Đâu mới là con người thật của anh?
Trí Bảo đáp.
- Kể ra thì dài dòng, em có muốn nghe không?
- Anh kể đi!
Hắn từ từ nói.
- Vô Ảnh là biệt danh của sư phụ đã để lại cho anh. Khi xưa do buôn bán làm ăn bị nhiều kẻ quấy