Reng reng reng....
Tiếng chuông đồng hồ báo thức đã reo, đánh thức người nào đó đang nằm ngủ ngon trên giường. Ngọc Hải mở đôi mắt nặng nề ra, đập vào mắt là một căn phòng quen thuộc. Đây là căn phòng nhỏ ở nhà chú hắn, khi hắn chưa cưới vợ vẫn còn ở. Sau khi cưới vợ, hai vợ chồng mới dọn ra ở ngoài.
Hắn nhíu mày. "Không lẽ mình chưa chết? Nhưng rỏ ràng mình đã nhảy từ một tòa cao ốc mấy chục tầng mà. Không thể không chết được?"
Chợt hắn nhìn lại tờ lịch treo trong phòng thì trợn to mắt. "Năm 2009! Sao lịch cũ lại còn ở đây?" Hắn cầm lên điện thoại cũng vẫn là điện thoại đời cũ. Mở lên vẫn là ngày, tháng, năm 2009. Hắn vô cùng kinh ngạc, lấy gương soi mặt mình. "Đây là mình của 10 năm trước, không lẽ mình đã trở về quá khứ hay sao?"
Nếu hắn nhớ không lầm, thời gian này là lúc Chương Dương bắt đầu lên tập đoàn. Có mời hắn làm tổng giám đốc nhưng hắn vì tự ti đã không đồng ý. Nếu ông trời đã cho hắn làm lại từ đầu, thì hắn sẽ không như kiếp trước nữa, hắn sẽ cùng chung vai với Chương Dương gầy dựng sự nghiệp. Đứng sau Chương Dương thì sao chứ? Bạn bè thân từ nhỏ vẫn tốt hơn kẻ xa lạ gắp trăm ngàn lần. Giúp bạn cũng chính là giúp bản thân mình.
Hắn lục trong danh bạ kiếm số Chương Dương, chợt phát hiện có tên Bảo Trâm, hắn càng kinh ngạc. "Bảo Trâm! Tại sao mình lại có số cô ấy? Không phải vài năm sau mình mới biết cô ấy sao?" Hình như kiếp này có cái gì đó thay đổi. Hắn bèn xem qua tin nhắn thì đúng là phong cách của hắn khi mới làm quen Bảo Trâm. Nhưng mà chỉ có hắn gửi đi mà không có tin gửi lại. Chỉ có một tin hắn hâm dọa cô, cô mới chịu nhắn lại một chữ "được". "Thế này là sao?"
Hắn lục lại toàn bộ sổ ghi chép trong phòng, nhật ký các năm qua thì thấy từ nhỏ đến lớn so với kiếp trước không gì khác. Chỉ có lần đi chùa cùng Chương Dương mới gặp Bảo Trâm, vấp té hôn lên môi cô ấy, bị cô ấy đánh cho sưng mặt. Tối cùng Chương Dương đi bảo hộ cô ấy về nhà, suýt nữa bị cô ấy tưởng kẻ xấu mà ra tay đánh nhau. "Bảo Trâm biết võ sao?"
Rồi có lần gặp cô ấy ở công viên, cùng chạy bộ với cô ấy nhưng cô ấy không thèm đếm xỉa. Một lúc sau, còn ra tay đánh hắn, nhưng nhờ vậy mà hắn đã được ôm cô vào lòng rồi lấy khăn lau mồ hôi cho cô. Hắn lục tìm ra chiếc khăn tay ấy, cầm lên ngửi thử đúng là có mùi hoa cúc giống như trong nhật ký ghi.
Lại có lần hắn thấy xe của Chương Dương dừng lại ở một khu đất trống. Hắn lại nhìn xem thì bắt gặp cô nằm trong vòng tay của Chương Dương, đang được anh ta âu yếm. Hắn quay lại cảnh đó và lần sau gặp cô ở công viên hắn đã dùng video đó để ép cô đi chơi với hắn. Cũng lần đó, hắn mới biết được thân thể cô hấp dẫn đến mức nào. Chỉ cần chạm vào một lần là nhớ mãi không quên.
Càng xem hắn càng nhíu mày. "Không lẽ Bảo Trâm còn nhỏ là như vậy sao? Chứ mình và cô ấy vợ chồng một năm cũng không nghe trên cơ thể cô ấy có mùi hương tự nhiên? Hôm nào phải kiểm chứng mới được. Nhưng bằng cách nào đây? Theo như trong nhật ký ghi lại thì cô ấy không ưa mình."
Chợt có điện thoại reo lên, là của Chương Dương. Hắn nghe máy.
- Mình nghe!
Chương Dương bên kia nói.
- Ngọc Hải! Lát nữa ra chổ cũ uống cà phê nha! Mình có chuyện muốn nói với cậu đây!
Ngọc Hải gật đầu.
- Được! Mình ra liền.
Ngọc Hải theo ký ức chạy ra quán cà phê mà họ thường uống. Vừa đi vào đã thấy Chương Dương ngồi chờ, anh ta ngoắc hắn lại kêu một ly cà phê đen cho hắn rồi nói.
- Ngọc Hải mình muốn thành lập một tập đoàn. Cậu có thể trợ giúp mình không?
Ngọc Hải không cần suy nghĩ, lập tức đáp.
- Được! Mình đồng ý!
Chương Dương cũng ngạc nhiên, bình thường hễ anh ta ra việc gì thì Ngọc Hải phải suy nghĩ rất lâu mới cho ý kiến, nhưng sao nay không cần suy nghĩ luôn. Thấy vẽ mặt của Chương Dương,