" Tiểu Minh......" Cẩm Quyên không thể tưởng tượng mà nhìn nhi tử trở nên xa lạ trước mặt, đây là đứa con trai luôn luôn ngoan ngoãn của nàng sao? Như thế nào đột nhiên nói ra loại lời cay nghiệt như vậy? Đứa nhỏ này không phải đang ở cái tuổi vô lo vô nghĩ hay sao? Như thế nào hiện tại thoạt nhìn không giống như vậy!
"Tiểu Minh, đó không phải ma quỷ, ông ấy là ba ba con." Cẩm Quyên hít sâu một hơi, khiến chính mình tâm bình khí hòa mà nói chuyện.
"Ông ta chính là ma quỷ." Lúc này Vương Minh thoạt nhìn căn bản không giống một đứa trẻ mười tuổi, mà giống một người lớn đang mất khả năng không chế cảm xúc.
"Con hận ba ba, con hận mẹ, con hận các người......"
"Tiểu Minh......" Đồng ngôn vô kỵ lại đả thương người nhất, lời nói của Vương Minh đã khiến Cẩm Quyên đau lòng lại khổ sở.
Cẩm Quyên vẻ mặt không thể tin tưởng mà nhìn nhi tử, thầm nghĩ con trai như thế nào sẽ có loại suy nghĩ này.
Chồng mình tuy rằng đối nàng không tốt, nhưng đối với con trai lại rất tốt, cùng những ông bố khác không có gì khác biệt.
Nàng dám nói nàng đối với nhi tử không thẹn với lương tâm, làm một người phụ nữ của gia đình, tất cả thời gian cùng tinh lực nàng có đều đặt ở trên người hai cha con họ, nàng cùng chồng chưa từng làm gì có lỗi với con trai.
Nhưng hiện tại, nhi tử thế nhưng nói ba ba là ma quỷ, còn nói hận bọn họ!
Cẩm Quyên nghĩ tới cái gì, che lại mặt khóc lên.
Lâm Hạ cầm khăn giấy cho nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng.
"Oa!" Có người an ủi nàng, Cẩm Quyên nhịn không được, đem tất cả cảm xúc thoát ra, "Chị vì Tiểu Minh, nhịn nhiều năm như vậy, nhưng hiện tại......!Chị làm sai cái gì sao?"
Đúng vậy? Nàng làm sai cái gì?! Nàng vì muốn con trai có một gia đình bình thường, cố sống nhịn nhục dù bị chồng bạo hành suốt mười năm.
Mỗi một lần nàng cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa, chỉ cần nghĩ đến con trai liền cắn răng kiên trì chịu đựng.
Nàng làm như vậy là vì ai, thế mà thằng bé lại nói hận bọn họ?
Vương Minh ánh mắt tối tăm, dùng sức mà nắm chặt nắm tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến phát đau, nhưng chỉ có như vậy nó mới có thể khống chế cảm xúc bạo nộ của thân thể.
Đứa trẻ mười tuổi đã hiểu chuyện, những năm gần đây, nó nhìn đến ba ba đánh đập mẹ mình, nhìn đến mức nó chết lặng tâm.
Nó khuyên ba ba, ba ba mỗi lần đều nói được, nhưng quay người đi ông ta lại đánh người.
Mẹ chưa từng phản kháng qua, cũng chưa bao giờ nói ba ba không tốt, điều này đã từng làm cho Vương Minh nghĩ rằng bạo hành gia đình là điều bình thường.
Càng đáng sợ chính là, Vương Minh phát hiện, nó càng ngày càng giống ba ba, giống ông ta ở thời điểm cảm thấy khó chịu đều muốn dùng nắm đấm giải toả, nhưng việc bạo ngược này đang bị nó khắc chế......!
Quan niệm điên đảo do trong lớp mở một cuộc họp về chủ về gia đình, lúc này Vương Minh mới biết được bạo hành gia đình là không đúng.
Nhưng ở trong hoàn cảnh này, một lần lại một lần thấy ba ba đánh mẹ.
Vương Minh phát hiện chính mình nhìn đến tình cảnh như vậy sẽ cảm thấy hưng phấn, tay cũng nhịn không được nắm chặt nóng lòng muốn thử.
Như vậy sẽ biến thành ma quỷ sao? Vương Minh sợ hãi chính mình biến thành người như ba ba vậy, đem bạo lực trở thành một loại vui sướng......!
Hành động của ba mẹ khiến Vương Minh khuyết thiếu cảm giác an toàn, chỉ có thời điểm cùng Đại Mao ở bên nhau nó mới cảm thấy chính mình là một tiểu hài tử bình thường, nó xem Đại Mao trở thành thân nhân của mình.
Bởi vậy, lúc này đây khi Đại Mao bị thương, đánh vỡ phòng tuyến an toàn cuối cùng của Vương Minh, nó bạo phát......!
Đối với chuyện gia đình Cẩm tỷ, Lâm Hạ đoán được đại khái.
Nhưng cậu không nói gì thêm, chuyện nhà của người khác không phải người ngoài có thể tùy tiện trộn lẫn.
Lâm Hạ còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Cẩm Quyên, nàng trang điểm rất dày, từng lớp phấn trắng cơ hồ che khuất bộ dáng vốn có của nàng.
Người thoạt nhìn không có tinh thần gì, mặt mày cũng là không xua tan được ủ dột.
Xem ra, khi đó nàng sống cũng không tốt.
Cuối cùng, Cẩm Quyên vẫn mang theo Vương Minh trở về.
Lâm Hạ tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng trong lòng đồng dạng là không hòa tan được cảm xúc buồn bực.
"Tôi chuẩn bị trở về." Lâm Hạ nói chuyện điện thoại xong liền đánh xe về nhà, về đến cửa nhà lại kinh hỉ phát hiện, Đường Ân Lãng ôm Cục Bột Trắng cùng Hamster nhỏ ở cửa chờ cậu.
Ánh đèn đường mờ nhạt đem bóng dáng bọn họ kéo dài thật sự, kéo dài giống như một con đường.
"Ngao ô!" Ba ba! Cục Bột Trắng từ trong áo khoác Đường Ân Lãng dò cái đầu lông xù xù ra gọi cậu, lông tơ của nhóc đảo qua cằm Đường Ân Lãng.
Mà Đường Ân Lãng cũng mang vẻ mặt ôn nhu mà nhìn cậu, không còn đạm mạc như dĩ vãng nữa.
"Ngoan, chờ ba cất xe đã." Lâm Hạ mạc danh cảm động, trong lòng trướng trướng, này còn không phải là lý tưởng của cậu về một cuộc sống gia đình sao? Hài tử cùng người thương sẽ chờ cậu về nhà, trong nhà vĩnh viễn có một chiếc đèn sáng lên vì cậu.
Đem xe cất tốt rồi, Lâm Hạ cảm thấy lạnh run lên, vội chạy nhanh vào nhà.
"Ngao ô!" Lâm Hạ tiến vào phòng, Cục Bột Trắng lập tức từ trong lồng ngực Đường Ân Lãng nhảy đến trên người cậu, cái đuôi lông xù xù giống như quạt chuyển động không ngừng.
Lâm Hạ bị Cục Bột Trắng manh đến tâm liền ở trên mặt nhóc hôn một cái, mới buông nhóc ra tiếp tục