Trần Minh Kiệt ngữ khí thật sự là quá khoe khoang, Lâm Hạ bị thồn một bát cẩu lương, không muốn phải tiếp tục chịu đựng hắn show ân ái nữa.
Cũng may Đường Ân Lãnh vừa đến nhà bà ngoại liền gửi tin nhắn cho cậu, Lâm Hạ lấy cớ phải trả lời tin nhắn, đánh gãy lời Trần Minh Kiệt kể lể việc hắn đáp ứng yêu đương cùng Cảnh Nhiên, vì tránh cho Cảnh Nhiên hắc hóa, vì hoà bình thế giới làm ra cống hiến thật lớn......!Một đống lời nói vô nghĩa.
"Anh đến nhà rồi, mọi người đến nơi chưa?"
"Bọn em cũng tới rồi." Lâm Hạ trả lời.
"Chúc mọi người có chuyến du xuân vui vẻ." Đường Ân Lãng lại gửi tin nhắn đến.
"Cảm ơn, anh cũng vậy nhé." Lâm Hạ cảm thấy hai người nói chuyện có điểm khách khí, nhưng hình như phong cách của Đường Ân Lãng chính là như vậy.
Lâm Hạ mộng bức mà nghĩ, vừa quay đầu lại thì phát hiện bên cạnh có một cái đầu lông xù xù đang lén lút nhìn trộm màn hình.
"Làm gì vậy." Lâm Hạ cười đem tay đẩy đầu Trần Minh Kiệt ra, Trần Minh Kiệt lại còn giả bộ mình bị Lâm Hạ làm thương tâm cực điểm.
"Úi! Đầu tớ đau quá! Tiểu Hạ Hạ, cậu sao lại có thể nhẫn tâm vậy hả, chẳng phải cậu nói tớ là cục cưng mà cậu yêu nhất sao? Sao cậu có thể khiến người ta thương tâm như vậy!" Trần Minh Kiệt diễn đến nghiện rồi, học theo giọng điệu người hát hí khúc, làm bộ làm tịch che đầu mà thương tâm gào thét.
Lâm Hạ lẳng lặng mà nhìn hắn diễn, giống như đang nhìn một tên ngốc.
Haizz, đành chịu, ai mà chẳng có một đứa bạn thần kinh rung rinh chứ!
"Tiểu Hạ Hạ, cậu như thế nào một chút phản ứng cũng không có, làm tớ còn diễn lâu như vậy!"
Thấy Lâm Hạ thờ ơ, Trần Minh Kiệt cảm thấy chính mình cũng thực xấu hổ.
"Bất quá tớ thấy các cậu nói chuyện phiếm, ngửi được mùi ám muội ở đây, hai người đang ở bên nhau à?"
Một giây sau đã biến thành người đứng đắn, đây là kỹ năng của Trần Minh Kiệt mà không ai có thể bắt chước được.
Trước kia Lâm Hạ vẫn luôn thắc mắc không biết vì nguyên nhân gì mà Trần Minh Kiệt có thể chuyển biến nhanh chóng như vậy, cho đến một lần Lâm Hạ nhìn thấy Trần Minh Kiệt ở trước mặt Trần Minh Tông ngoan ngoãn như thỏ, Trần Minh Tông quay người đi hắn lại biến thành bộ dạng thần kinh, Lâm Hạ cuối cùng tìm được đáp án rồi.
"Đúng vậy, chúng tớ ngày hôm qua đã xác định quan hệ.
Thời khắc giao thừa hắn liền tỏ tình với tớ, tớ cũng đồng ý rồi." Lâm Hạ nói, khóe miệng cong lên ngọt ngào.
"Chậc chậc chậc, thật lãng mạn, tổng tài đại nhân vì cậu sắp xếp màn pháo hoa rực trời sao?" Trần Minh Kiệt tò mò hỏi.
"Pháo hoa thì có, bất quá là quảng trường trung tâm bắn." Lâm Hạ trong lòng cười trộm, quả nhiên thấy Trần Minh Kiệt vẻ mặt ghét bỏ.
"Tớ còn tưởng rằng Đường tổng muốn trình diễn một màn tỏ tình lãng mạn chứ, giống như trong TV đấy, có máy bay không người lái hoặc có khinh khí cầu thả hoa, hay pháo hoa rực trời chẳng hạn, kết quả cái gì cũng không có." Trần Minh Kiệt ngữ khí tiếc nuối, làm như người được tỏ tình là hắn vậy.
"Còn chưa kịp nói cho cậu biết, Ân Lãng anh ấy mua căn nhà bên cạnh nhà tớ, còn đem sân trước cải tạo thành công viên giải trí, bảo bảo cùng Hamster nhỏ thích vô cùng." Lâm Hạ cười nói, không tự giác mà show ân ái một phen.
Chính vì chuyện Đường Ân Lãng mua nhà sau đó kiến thiết lại sân vườn, khiến cho Lâm Hạ chân chính tiếp nhận hắn và cùng hắn ở bên nhau.
"Oa!" Trần Minh Kiệt dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lâm Hạ, trong giọng nói không tránh khỏi ước ao, "Không nghĩ tới a, Đường tổng thật có lòng."
"Tớ cũng không nghĩ tới Ân Lãng sẽ làm như vậy, anh ấy thật sự rất săn sóc, đặc biệt thực hiểu tớ cùng bảo bảo." Lâm Hạ hiển nhiên thực thích Đường Ân Lãng tri kỷ như vậy, đây cũng là chỗ làm Lâm Hạ đối Đường Ân Lãng tâm sinh hảo cảm.
Đường Ân Lãng làm mỗi một hành động đều làm Lâm Hạ cảm thấy hắn thực hiểu cậu và Cục Bột Trắng, mặc kệ là bánh quy mài răng hay là công viên trò chơi, đều là mong muốn của Cục Bột Trắng.
Chỉ bằng điểm này, Lâm Hạ có thể thấy được, Đường Ân Lãng là một người rất chu đáo, hắn đối với người mình để ý luôn rất dụng tâm.
"Các con đừng hàn huyên nữa, mau tới đây bồi chúng ta xào mạt chược!" Còn chưa tới thời gian cơm trưa, hoạt động giải trí ở Trần gia chính là chơi mạt chược, mỗi năm đều diễn ra chưa hề thay đổi.
Trong khi hai người bọn cậu đang mải mê nói chuyện phiếm thì ba mẹ Trần đã lập một bàn mạt chược rồi gọi Lâm Hạ cùng Trần Minh Kiệt lại chơi.
Về phần Trần Minh Tông, sẽ không có ai kêu y.
Bởi vì Trần Minh Tông không thích chơi những trò này, y thưởng thức chỉ có hoạt động của quý tộc là đánh golf mà thôi.
Nhưng có một điều những người khác không biết chính là trong di động của Trần Minh Tông có một game.
Y thích chơi Anipop, còn lôi kéo Hamster nhỏ cùng nhau chơi, đây trở thành bí mật nhỏ của Trần Minh Tông cùng Hamster.
"Vâng!" Vừa nói đến chơi mạt chược, Trần Minh Kiệt lực chú ý đã bị dời đi.
Hắn hứng thú bừng bừng ngồi vào bàn mạt chược, ngồi chờ chia bài.
Lâm Hạ cũng đến ngồi vào bàn mạt chược, một bàn bốn người gom đủ.
Cục Bột Trắng làm linh vật, được mẹ Trần ôm vào