"Lâm Hạ lại lại lại lại đổi ảnh đại diện......" Bạn bè Lâm Hạ đã tập mãi thành thói quen, một chút phản ứng đều không có.
Trừ bỏ Trần Minh Kiệt đem hình ảnh Cục Bột Trắng lưu lại, hắn thích lưu giữ ảnh chụp Cục Bột Trắng, thời điểm tâm tình không tốt lật xem, tất cả bực mình đều có thể biến tốt, so với xem cái con nhện lớn kia tốt hơn nhiều!
Con nhện lớn nào đó nhìn thấy di động cậu có rất nhiều ảnh chụp Cục Bột Trắng cùng Tiểu Hắc liền không vui, hắn gửi vào di động Trần Minh Kiệt rất nhiều ảnh chụp hắn từ nhỏ đến lớn, đặt tên album là thân ái, Trần Minh Kiệt mở ra vừa thấy, còn tưởng rằng di động dính virus.
Tuy rằng thực ghét bỏ, nhưng Trần Minh Kiệt vẫn là nhìn, không nghĩ tới nhìn nhìn còn trúng độc.
Giống như, con nhện cũng rất......!Đáng yêu?
Ma xui quỷ khiến, Trần Minh Kiệt đem hình nền điện thoại đổi thành con nhện lớn.
Kết quả Cảnh Nhiên nhìn đến không chỉ có kích động mà ôm ấp hôn hít, nằm mơ còn bật cười, thiếu chút nữa bị hắn hù chết.
"Giữa trưa ăn cái gì?" Trần Minh Kiệt hỏi, hắn nâng lên một chân con nhện lớn, yêu thích không buông tay.
Đừng nhìn con nhện lớn lên......!Nhưng con nhện lớn nhà hắn thịt móng vuốt thật sự thực đáng yêu, cùng móng mèo có thể so cùng nhau đấy.
"Lâm ca, giữa trưa ăn cái gì?" Trong cửa hàng sủng vật, Vương Tử Ngọc bắt đầu gọi cơm.
"Canh cùng mì xào, canh muốn......" Lâm Hạ báo thực đơn.
"Lại ăn canh?" Vương Tử Ngọc gãi gãi đầu khó hiểu.
"An An muốn ăn." Lâm Hạ cười nói.
"Vâng!" Vương Tử Ngọc tuân lệnh, đem mấy món mọi người muốn ăn nhớ cho kỹ.
Trước kia hắn còn hoang mang, Cục Bột Trắng một con mèo vì cái gì thích ăn thịt cùng đồ ăn của người, mèo không phải là không thể ăn gia vị sao? Nhưng Lâm Hạ nói trắng ra nhóc con đối đặc thù, cụ thể như thế nào lđặc thù hắn không nói ra.
Nhưng Vương Tử Ngọc chính mình não bổ ra một tuồng: Cục Bột Trắng bị nhà khoa học kỳ quái nhà dùng để làm thực nghiệm, vẫn luôn bị uy ăn thịt cùng thức ăn nhân loại, làm cho Cục Bột Trắng đã xảy ra biến dị, ăn thịt hay ăn đồ ăn nhân loại cũng không thành vấn đề.
Thẳng đến có một ngày Cục Bột Trắng trốn thoát gặp được Lâm Hạ, Lâm Hạ cứu Cục Bột Trắng......!
Còn may Lâm Hạ không biết Vương Tử Ngọc não bổ cái gì, Vương Tử Ngọc mạch não không phải người bình thường có thể tiếp được.
Nếu là Lâm Hạ biết Vương Tử Ngọc nghĩ vậy, khẳng định muốn cười ngất.
Thiếu niên, cậu suy nghĩ nhiều rồi!
Hà Trần rất nhanh đem canh đưa tới, còn thuận tiện mang đến nhóc Trứng Cuộn.
"Tiểu Lâm, chút nữa tôi phải đi tham gia họp lớp, Trứng Cuộn liền làm phiền cậu!" Hà Trần tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng, Lâm Hạ còn chưa nói lời nào hắn liền đạp xe đi rồi.
"Như thế nào lại gấp như vậy?" Lâm Hạ hỏi Trứng Cuộn.
"Ba bị muộn rồi, kêu ba sớm một chút đi ba lại muốn đưa xong đồ mới đi, ông nội đều nói ngài có thể đi đưa." Trứng Cuộn thở dài, tiếp theo nói: "Cháu để ba thu thập chính mình cho tốt, mặc dễ nhìn một chút, lại mượn chiếc xe mà đi, nhưng ba đều không làm.
Thật không hiểu ba nghĩ như thế nào, đi tham gia họp lớp lại ăn mặc tuỳ ý như vậy, đến lúc đó vứt còn không phải mặt ba sao?"
Trứng Cuộn phải vì Hà Trần dốc hết tâm, vậy mà phụ thân đại nhân nhà nhóc còn không hiểu chuyện, trách không được bà nội nói ba hoài.
"Bạn học sẽ coi trọng chính là tình nghĩa đồng học, trang điểm thế nào không có quan hệ." Lâm Hạ nói như vậy, kỳ thật chính anh đều không quá tin.
"Phải không? Nhưng cháu còn hy vọng ba có thể hảo hảo chỉnh lí bản thân, rõ ràng lớn lên đẹp trai......" Trứng Cuộn nhìn về phía Hà Trần rời đi, lại là một tiếng thở dài.
"Tiểu hài tử đừng nghĩ nhiều như vậy, cả ngày thở dài đều mau thành tiểu lão đầu." Vương Tử Ngọc cùng Trứng Cuộn cũng quen biết, thường xuyên cùng bé nói giỡn.
"Tử Ngọc ca ca!" Trứng Cuộn hướng Vương Tử Ngọc chào hỏi.
"Anh cùng em nói nha, Trần ca như vậy mới là tốt nhất.
Phải biết rằng trang điểm cảnh giới cao nhất là trở lại nguyên trạng, làm chân thật chính mình......" Vương Tử Ngọc lừa dối tiểu hài tử rất thuần thục, đầu lưỡi trơn tuột.
Nhưng mà, Trứng Cuộn cũng không tin.
Nhóc sâu kín mà nhìn thoáng qua Vương Tử Ngọc, che miệng cười.
"Thực xin lỗi Tử Ngọc ca ca......!Em nhịn không được......" Tuy rằng Trứng Cuộn mới sáu tuổi, nhưng nhóc thực thông minh.
Lại trường kỳ đắm mình trong nhóm bát quái của bà nội, tuổi tuy nhỏ nhưng hiểu được nhiều.
"......" Vương Tử Ngọc lừa dối thất bại, hắn buồn bực há mồm to nhai thịt, hóa bi phẫn thành đồ ăn.
"Tới, ăn trái cây, đừng lo lắng A Trần." Lâm Hạ lấy trái cây đã gọt ra.
"Dạ!" Trứng Cuộn ngoài miệng đáp ứng, nhưng vẫn là nhịn không được lo lắng cho Hà Trần.
Lo lắng ba nó có thể hay không bị chê cười, có hay không cơm ăn, vừa mới vội vàng đưa đồ ăn đều chưa kịp ăn cơm......!
Không biết mình được nhi tử lo lắng, Hà Trần đưa xong đơn hàng cho sủng vật cửa hàng, trực tiếp lái xe