"Tử Ngọc, chúng ta gọi cơm đi." Lâm Hạ viết xong các món muốn ăn, muốn giao cho Vương Tử Ngọc.
Lại thấy Vương Tử Ngọc đưa lưng về phía mình, người ghé vào quầy nhìn ra cửa chính, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"Tử Ngọc?" Lâm Hạ lại kêu một lần, Vương Tử Ngọc mới chậm rãi ngẩng đầu, đứng dậy qua đi lấy tờ giấy Lâm Hạ ghi chú món ăn đi gọi cơm.
"Lâm ca, Uy Phong vài ngày không có tới rồi." Vương Tử Ngọc cầm giấy gọi cơm, gảy qua gảy lại, thất thần mà nói.
"Em không phải không thích Uy Phong tới sao, như thế nào hôm nay ngược lại lại nhớ nó thế?" Lâm Hạ cười nói.
Hắn biết Vương Tử Ngọc không thế nào thích cùng Uy Phong chơi, bởi vì Uy Phong đối hắn quá nhiệt tình, Vương Tử Ngọc không chịu nổi.
Nhưng Vương Tử Ngọc cũng không phải thật sự không thích Uy Phong, nếu không thích liền sẽ không như thế kiên nhẫn mà bồi Uy Phong.
Nói trắng ra là, Vương Tử Ngọc chính là một người cái khẩu thị tâm phi.
"Em hoài nghi em có khuynh hướng chịu ngược, Uy Phong không tới em hẳn là vui vẻ mới đúng, chính là hiện tại em rất nhớ nó." Vương Tử Ngọc chống cằm, hắn không chỉ có nhớ Uy Phong, càng nhớ chủ nhân của Uy Phong hơn.
Kỳ thật Lý Hào trừ bỏ diện mạo bên ngoài đáng sợ, phương diện khác đều tốt, hơn nữa đối hắn tốt vô cùng.
Điều hấp dẫn hắn nhất chính là Lý Hào siêu cấp có tiền, Vương Tử Ngọc thích nhất tiền.
Thật phiền, Lý Hào không thể dứt khoát chút sao? Lấy ra chi phiếu một trăm vạn ném tới trước mặt hắn, khí phách yêu cầu cùng hắn kết giao có khó như vậy sao? Kẻ có tiền không phải đều như thế này sao......!Như vậy hắn còn có thể không từ sao......!
Ngay từ đầu Vương Tử Ngọc còn rất sợ Lý Hào, cũng không biết Lý Hào luôn là tới sủng vật cửa hàng là vì theo đuổi hắn.
Thẳng đến khi nhìn thấy Đường Ân Lãng theo đuổi Lâm Hạ, Vương Tử Ngọc hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nhưng mà, Vương Tử Ngọc nhìn không ra Lý Hào theo đuổi hắn, Lý Hào phương pháp quá mức hàm súc, tâm nhãn lớn như Vương Tử Ngọc còn tiếp thu không nổi.
Còn nữa, Lý Hào luôn là một bộ dáng nghiêm túc, Vương Tử Ngọc làm sao biết Lý Hào thích hắn.
Kì thật Vương Tử Ngọc cũng biết tâm tư Lý Hào như thế nào, bởi vì Lý Hào diện mạo quá hung dữ, không phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn, bởi vậy Vương Tử Ngọc tận lực làm bộ chính mình cái gì cũng không biết.
Lý Hào càng tới gần hắn, hắn liền càng tránh đi.
Lý Hào tựa hồ phát hiện động tác của Vương Tử Ngọc, đã có vài ngày không có tới sủng vật cửa hàng.
Vương Tử Ngọc cho rằng chính mình sẽ mừng rỡ nhẹ nhàng, nhưng hắn đã có thói quen Lý Hào vây quanh hắn tạo cảm giác tồn tại rồi.
Lý Hào không ở đây, hắn cảm thấy hắn tâm trống rỗng, cảm xúc tịch mịch dưới đáy lòng lan tràn.
Vương Tử Ngọc nỗ lực làm chính mình không nghĩ quá nhiều, nhưng hôm nay hắn bị kích thích tới rồi.
Hai thanh đao tên là "Tú ân Tú ái" hung hăng đâm vào trái tim vốn dĩ đang thiếu một nửa của hắn, đập nó nát đầy đất.
Hắn hối hận, hối ý tới mãnh liệt mênh mông, giống như thủy triều sóng biển cuốn đi trái tim rơi trên đất của hắn.
Tâm hắn cũng đi theo rồi, làm hắn khó chịu đến muốn chết.
Nếu có thể quay lại, hắn sẽ không cố tình tránh né Lý Hào, mà là thử tới gần hắn.
Còn không phải là lớn lên hung một chút sao, có cái gì phải sợ chứ......!
"Tử Ngọc?" Vương Tử Ngọc lại phát ngốc, giấy gọi cóm rớt cũng không chú ý.
Lâm Hạ tay mắt lanh lẹ mà tiếp được, sau đó đem hắn kêu hoàn hồn.
"Thực xin lỗi......" Vương Tử Ngọc cảm thấy chính mình thực thất thố, liền vội vội vàng vàng mà muốn đi gọi cơm.
Gọi xong cơm, hắn chạy đến trên sô pha ngồi xuống, một chút một chút mà dịch thẳng đến tới gần Lâm Hạ.
Vừa lúc Đại Bạch ngồi ở bên phải Lâm Hạ, thấy Vương Tử Ngọc muốn tới gần Lâm Hạ, hắn mượn cơ hội chui vào trong lồng ngực Lâm Hạ, Vương Tử Ngọc thuận thế thò qua tới.
"......" Lâm Hạ nhìn thấu tâm tư Cục Bột To, biểu hiện đến không cần quá rõ ràng vậy chứ anh yêu.
"Lâm ca......!Làm sao bây giờ, em giống như đem Lý Hào doạ chạy rồi......" Vương tử đầu kề tại bả vai Lâm Hạ, hai tay bắt lấy cánh tay Lâm Hạ, giống như làm nũng.
"Ai ép em làm thế chứ." Vương Tử Ngọc cùng Lý Hào hỗ động Lâm Hạ đều nhìn ở trong mắt, nhìn Vương Tử Ngọc tìm đường chết anh cũng chưa nói cái gì.
Bởi vì, người trẻ tuổi a, tất phải trải qua mới thấy rõ ý nghĩ chân thật trong nội tâm.
Không giống anh, tuổi lớn lăn lộn không dậy nổi, có người thích hợp làm tâm động, liền muốn ở bên nhau.
Hơn nữa, Lâm Hạ đối Lý Hào có tin tưởng.
Hắn thích Vương Tử Ngọc lâu như vậy, sẽ không bởi vì một ít khó khăn liền dễ dàng từ bỏ.
"Ô ô ô......!Em nên làm cái gì bây giờ, em hối hận rồi......" Vương Tử Ngọc muốn dúi đầu vào trong ngực Lâm Hạ cầu an ủi, lại bị một con lông xù chặn lại.
Hắn quên mất, Đại Bạch vì cho nhường chỗ cho hắn liền chui vào trong ngực Lâm Hạ làm ổ.
"Oa!" Không chiếm được an ủi cũng thôi đi, còn bị Cục Bột To lòng dạ hẹp hòi đạp một chân ( nhẹ nhàng mà), Vương Tử Ngọc "mảnh mai" liền ngã vào trên sô pha, muốn khóc quá!
"Không có việc gì, nếu Lý Hào thật sự thích em, hắn sẽ còn đến.
Ngược lại là đến lúc đó, em cũng không cần lại vắng vẻ hắn." Lâm Hạ cho Cục Bột To một ánh mắt, đừng tưởng rằng anh không phát hiện động tác nhỏ của hắn.
Lâm Hạ đem Cục Bột To nhắc lên phóng sang một bên, sau đó đem Vương Tử Ngọc nâng dậy, an ủi nói.
"Đã biết Lâm ca......" Vương Tử Ngọc nghe xong Lâm Hạ nói, cảm thấy rất có đạo lý, tâm tình lập tức thoải mái rất nhiều.
Vương Tử Ngọc tâm trạng này tự tới cũng nhanh đi cũng nhanh, thường xuyên bị Lâm Hạ một hai câu lời nói là có thể đem hắn dỗ tốt.
Vương Tử Ngọc được dỗ dành, tung ta tung tăng mà đi vuốt lông cho nhóm chó mèo trong tiệm, mượn khoái cảm vuốt lông xù xù tới củng cố tâm tình vừa mới khôi phục của hắn.
Nửa giờ sau, cơm hộp tới rồi.
Lâm Hạ cùng Vương Tử Ngọc từ trên sô pha đứng lên đi ra ngoài nhận cơm hộp.
Hôm nay bọn họ gọi chính là cơm đùi gà nấm hương, chấm tương ăn đặc biệt ngon.
Cục Bột Trắng thích ăn, Lâm Hạ lại gọi thêm mấy cái đùi gà cho nhóc.
"Ngao ô!" Thơm quá! Cục Bột Trắng dẫn đầu chạy đến ghế trên ngồi, lúc lắc cái đuôi chờ đợi Lâm Hạ đút cho nhóc.
Cục Bột To theo sát sau đó, đi theo Cục Bột Trắng nhảy đến trên ghế.
Lâm Hạ ngồi ở giữa hai cục bột trắng, mở ra cơm hộp, mở nắp hộp đựng tương chấm thịt gà, mùi thịt hỗn hợp nước chấm tương phiêu tán ra.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng dùng sức mà hít hít cái mũi, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.
So với Cục Bột Trắng, Cục Bột To biểu hiện trấn tĩnh hơn nhiều, phảng phất mỹ vị đùi gà với hắn mà nói thực bình thường.
Nếu không phải hắn dùng cái đuôi câu lấy Lâm Hạ, Lâm Hạ thiếu chút nữa tin hắn không thích ăn đùi gà.
Lâm Hạ kẹp lên một miếng thịt đùi gà lên, chấm tương sau đó bỏ vào trong miệng Cục Bột Trắng, sau đó lại kẹp một khối uy Cục Bột To.
"Ngao!" Em ăn trước đi! Cục Bột To không ăn miếng thịt gà Lâm Hạ đưa tới bên miệng, mà