Ngày hôm sau, bữa sáng.
Cục Bột Trắng, Hamster nhỏ cùng Lâm Hạ đều uống sữa bò, chỉ có Cục Bột To là một ly trà lạnh màu đen.
"Ngao?" Đây là cái gì? Cục Bột To nhìn đồ uống màu đen trước mặt mình, lại nhìn những người khác đều là sữa bò màu trắng, muốn biết chính mình vì cái gì không giống của mọi người.
"Đây là trà lạnh, ngày hôm qua anh nóng trong chảy máu mũi, cho nên mấy ngày nay anh chỉ có thể ăn uống đồ hạ nhiệt." Lâm Hạ nói, thuận tay lấy cho Cục Bột To cái ống hút, để cho hắn tiện uống.
"Ngao......" Cục Bột To giống nhú nhìn thấy những ngày sau này đồ ăn của hắn một mảnh màu xanh lục.
"Đừng ngao, nhanh lên ăn đi."
Hôm nay bọn họ dậy muộn, ăn bữa sáng cũng liền muộn hơn.
Cục Bột To nghe vậy ủy khuất cúi đầu, một hơi hút hết trà lạnh.
"Thật ngoan." Lâm Hạ vỗ vỗ vai Cục Bột To, khích lệ nói.
Được người yêu thân ái khích lệ Cục Bột To tức khắc thẳng thân thể, sung sướng mà ăn hết bữa sáng của hắn.
Ăn xong bữa sáng, một nhà ba người giống ngày hôm qua lái xe đi sủng vật cửa hàng.
Cục Bột To cùng cục bột nhỏ ngoan ngoãn mà ghé vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, chờ tới sủng vật cửa hàng liền sức sống mười phần mà vọt vào, giống một trận gió xẹt qua.
"Cái gì vậy?!" Vương Tử Ngọc chỉ cảm thấy dưới chân có gió xẹt qua, thiếu chút nữa không đứng vững.
"Đó là Đại Bạch cùng bảo bảo." Lâm Hạ không nhanh không chậm mà theo ở phía sau, cùng hai quả cầu lông trắng nhanh đến thấy không rõ thân ảnh hình thành tiên minh đối lập.
"Em còn tưởng là thứ gì, làm em sợ muốn chết!" Vương Tử Ngọc vỗ vỗ ngực nói.
Lâm Hạ cười cười không nói lời nào, ánh mắt không tự chủ được mà rơi xuống người hai quả cầu lông lớn lên giống nhau như đúc.
Cục Bột Trắng dẫn Cục Bột To đến trong ngăn tủ lấy ra món đồ chơi của nhóc, để Cục Bột To bồi nhóc chơi.
"Ngao ô!" Đường thúc thúc, đây là khối Rubik! Cục Bột Trắng dùng móng vuốt đem một cái khối Rubik đẩy cho Cục Bột To, đôi mắt to sáng lấp lánh mà nhìn hắn.
"Ngao?" Cục Bột To thử nắm lên khối Rubik, dùng móng vuốt gẩy gẩy một chút.
Cục Bột Trắng thấy Cục Bột To hiểu ý của mình, cao hứng gật đầu.
Thấy Cục Bột Trắng gật đầu, Cục Bột To biết mình đoán đúng rồi, tiểu hổ con để hắn chơi khối Rubik.
Chính là, khối Rubik phải chơi như thế nào, mấy ô vuông màu sắc khác nhau này là sao?
"Ngao ô......" Đường thúc thúc, người có thể đem khối Rubik xoay về như cũ không? Chính là đem những màu sắc giống nhau xoay về một mặt......!Cũng may Cục Bột Trắng giải thích cặn kẽ.
"Ngao!" Cha thử xem đã! Cục Bột To vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm khối Rubik đang lộn xộn một hồi, tự hỏi lúc lâu, mới chậm rãi xoay.
"Cố lên a, Đại Bạch." Lâm Hạ thò đầu qua nói, "Em cùng bảo bảo xoay thật lâu cũng chưa xong, anh làm thử xem."
"Ngao!" Yên tâm, thân ái! Cục Bột To nháy mắt tinh thần phấn chấn, cảm giác đặc biệt nhiệt tình.
Có Lâm Hạ cùng tiểu hổ con cổ vũ thêm vào, Cục Bột To phát huy đầy đủ thiên phú cùng chỉ số thông minh sinh ra đã sẵn có của mình, thành công giải quyết nan đề bọn Lâm Hạ gặp phải.
"Ngao ô!" Ngao ngao ngao! Đường thúc thúc thật là lợi hại! Cục Bột Trắng nhìn thấy khôi Rubik hoàn chỉnh như cũ, cảm giác giống như là đang nằm mơ.
Nhóc thân thiết mà tiến đến bên người Cục Bột To, đột nhiên cọ hắn.
Đây là biểu hiện Cục Bột Trắng cực độ hưng phấn, Cục Bột Trắng cảm xúc quá mức, liền sẽ không ngừng cọ cọ.
"Ngao......" Cục Bột To giống như núi lớn sừng sững bất động, mặc cho Cục Bột Trắng cọ loạn bộ lông muột mà sáng bóng của hắn, đối với sự ca ngợi của Cục Bột Trắng biểu hiện đến thập phần trấn định.
Nhưng Lâm Hạ biết Cục Bột To rất đắc ý, bởi vì Cục Bột To cái đuôi vẫy không ngừng kia kìa.
Đem Cục Bột To khích lệ một phen, Lâm Hạ đi làm việc.
Mở cửa hàng không bao lâu, đã thấy Lý Hào dẫn Uy Phong đã lâu lắm không tới đến rồi.
"Gâu gâu gâu......" Uy Phong vẫn là bộ dáng cũ, nhiệt tình đến làm người chống đỡ không được, Vương Tử Ngọc bị nó ép tới thiếu chút nữa thở không ra hơi.
"Uy Phong!" Lý Hào đem Uy Phong kéo ra, Uy Phong không vui mà rời khỏi Vương Tử Ngọc, trở lại bên người Lý Hào.
Trong lúc nhất thời, Lý Hào cùng Vương Tử Ngọc đồng loạt trầm mặc, chỉ có Uy Phong ngốc hề hề mà đuổi theo xoay quanh cái đuôi của chính mình.
Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh......!
"Anh cùng Uy Phong đã lâu không có tới......" Vương Tử Ngọc dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.
"Ừ, có chút việc." Lý Hào khô khốc mà nhả ra một câu.
"À." Vương Tử Ngọc nói xong, hai người lại không còn lời nào để nói.
Lý Hào người này vốn dĩ ít nói, thấy Vương Tử Ngọc không có ý muốn nói tiếp, chỉ có thể yên lặng mà ở một bên ngồi xuống.
Ngồi một hồi lâu, Lý Hào đột nhiên đứng dậy, trực tiếp tìm được Lâm Hạ.
"Lâm Hạ, tôi phải đi công tác, trong khoảng thời gian này Uy Phong liền làm phiền các người." Lý Hào chau mày, ý vị sự tình cũng không đơn giản.
"Không sao chứ, cảm giác anh giống như gặp phiền toái." Lâm Hạ so với Vương Tử Ngọc cẩn thận hơn nhiều, anh không cho rằng Lý Hào mấy ngày này không có tới sủng vật cửa hàng là bởi vì đã chịu đả kích.
Làm một người một năm 365 ngày báo danh đủ, như thế nào sẽ dễ dàng từ bỏ vậy được.
Dù thế nào cũng trở thành thói quen, sửa cũng không dễ dàng như vậy.
Cho nên Lâm Hạ đoán Lý Hào hẳn là có chuyện gì cần xử lý mới không có tới, hiện giờ thấy Lý Hào chau mày, hẳn là đoán đúng rồi.
"Còn tốt, giải quyết cũng tàm tạm rồi." Lý Hào gật đầu, "Tử Ngọc cũng nhờ cậu, tôi không có ở đây trong khoảng thời gian này, còn phiền toái cậu giúp tôi chiếu cố em ấy."
Lý Hào nhìn Vương Tử Ngọc đang ở cùng Uy Phong chơi đùa, trong lòng có chút mất mát.
Haizz, khi nào tiểu gia hỏa này mới có thể tiếp thu tâm ý của hắn đây......!
Cùng Lâm Hạ nói xong những việc cần chú ý, lại giao phí nuôi của Uy Phong, Lý Hào trở lại bên người Vương Tử Ngọc, nói với hắn việc mình phải đi công tác.
"Cái gì? Anh muốn đi công tác?" Vương Tử Ngọc trong lòng một trận khổ sở, hắn nhịn không được đoán Lý Hào đi công tác có phải hay không vì tránh né hắn.
"Ừ, mấy ngày này Uy Phong liền nhờ em." Còn có, tự chiếu cố bản thân cho tốt......!Lý Hào không thấy cảm xúc Vương Tử Ngọc biến hóa, tiểu gia hỏa vô tâm vô phế này, ngay cả khi hắn đi công tác cũng không có cảm xúc đặc biệt.
"Đã biết." Vương Tử Ngọc ngồi xuống cúi đầu sờ đầu Uy Phong, đem khổ sở của mình che dấu đi.
"Tôi đi chính là thủ đô, em có muốn đồ gì không?" Lý Hào đi theo ngồi xuống, muốn cùng hắn song