Lưỡi hổ đầu có gai ngược rậm rạp sắc bén, lưỡi liếm đi xuống một cái rất có thể sẽ quét theo tầng da.
Nhưng lão hổ có thể thông qua cơ ở đầu lưỡi khống chế gai ngược co duỗi mềm cứng, bởi vậy Lâm Hạ cũng không lo lắng Cục Bột To sẽ làm bị thương anh.
"Đủ rồi." Lâm Hạ tùy ý Cục Bột To liếm mình một hồi, mới đem Cục Bột To đẩy ra, Cục Bột To liếm được thân ái nhà mình thì vẻ mặt thoả mãn ở bên cạnh nằm bò.
Chân chính thịt ăn không được, liếm chút thịt tay vẫn là có thể.
Cục Bột To vẫy vẫy cái đuôi, thoạt nhìn tâm tình không tồi.
"Em rời khỏi nhà đã bao lâu?" Lâm Hạ đem lực chú ý từ Cục Bột To chuyển dời đến trên người cậu bé.
"Một buổi tối, 9 giờ......" Cậu nhóc xoè ngón tay đếm đếm, "Qua......"
"Một buổi tối!" Lâm Hạ cùng Vương Tử Ngọc đều kinh ngạc, bọn họ cho rằng nhóc con này buổi sáng chạy ra, không nghĩ tới đã là một buổi tối.
"Vâng ạ......!Ngày hôm qua ba ba lại nói em, em cảm thấy rất ủy khuất liền chạy ra......" Tiểu shota chọc chọc đầu ngón tay, biệt nữu mà nói.
"Vậy ba ba em có thể hay không rất lo lắng cho em?" Lâm Hạ có thể đoán được, làm một người ba một giấc ngủ dậy phát hiện con trai mình không thấy đâu sẽ có bao nhiêu sốt ruột.
Nếu Cục Bột Trắng cũng như vậy không rên một tiếng rời nhà trốn đi, anh khẳng định lo lắng.
"Em không biết......" Cậu bé ngập ngừng mà nói, nó biết ba ba khả năng sẽ lo lắng cho mình, nhưng nó không muốn trở về.
"Anh trai, anh làm ba ba em được không?"
Cậu bé lớn lên rất đẹp, mày rậm mắt to, tròng mắt đen bóng, tinh xảo giống như búp bê Tây Dương.
Khi nhóc này dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn người khác, người định lực không tốt khả năng liền đáp ứng rồi.
"Ngao ô!" Đây là ba ba An An! Cục Bột Trắng lập tức nổi giận, nhóc nhảy đến bên cạnh Lâm Hạ, từ sườn vừa ôm lấy Lâm Hạ vừa biểu thị công khai chủ quyền.
"Thực xin lỗi, tớ không biết anh trai là ba ba cậu, nguyên lai anh trai đã có con rồi." Giữa các dị tộc có thể đối thoại với nhau, tiểu shota nghe xong Cục Bột Trắng nói mới biết được, thoạt nhìn Lâm Hạ thực trẻ tuổi đã có con, hơn nữa con Lâm Hạ so với nó đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Chính là anh trai thật sự rất ôn nhu, Thư Thư rất thích anh trai.
"Ngao ô?" Vậy cậu còn muốn ba ba An An làm ba ba cậu nữa không? Cục Bột Trắng thấy cậu bé xin lỗi, lông mao trên người mao mềm xuống, nhưng nhóc vẫn là không yên tâm hỏi lại.
"Từ bỏ, tớ cho rằng anh trai còn chưa có con mới muốn anh trai làm ba ba tớ......" Lời nói cậu nhóc mang theo xin lỗi.
"Ngao ô!" Được rồi, không có gì! Cục Bột Trắng thấy cậu bé đánh mất ý niệm để Lâm Hạ làm ba ba nó, lập tức yên tâm.
"Ngoan, ba ba vĩnh viễn là ba ba của bảo bảo." Lâm Hạ cúi đầu hôn Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng mới vừa rồi biểu hiện dục vọng chiếm hữu đối với Lâm Hạ vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Không nghĩ tới người khác chỉ vừa nói, Cục Bột Trắng liền không vui.
"Ngao ô ~" An An vĩnh viễn là bảo bảo của ba ba ~ Cục Bột Trắng ở trên mặt Lâm Hạ lưu lại một cái thơm ngọt ngào.
"Ngao!" Hai người vĩnh viễn là bảo bối của anh! Không chịu cô đơn Cục Bột To thò qua tới, cấp Lâm Hạ cùng ấu tể một nụ hôn thật lớn.
"......" Cẩu độc thân Vương Tử Ngọc.
"......" Tiểu shota rời nhà trốn đi.
"Mau gọi điện thoại cho ba ba em đi, đừng làm cho hắn lo lắng."
Trấn an xong Cục Bột Trắng, Lâm Hạ quay đầu đối tiểu shota nói.
Lâm Hạ biết, cứ như vậy cũng không phải biện pháp.
Tốt nhất là để ngươi nhà cậu bé tới đón nó về, có vấn đề gì thì người lớn cùng con nhỏ mượn lần này có thể nói rõ với nhau.
"182......" Tiểu shota rối rắm đã lâu, mới không tình nguyện mà nói ra số di động.
"Thư Thư, em thật sự không thích ba ba em sao?" Vương Tử Ngọc nhịn không được hỏi.
Hắn thật sự là cảm thấy cậu nhóc đọc ra một con số, biểu tình trên mặt liền càng khó nhìn.
Tiểu shota bị vấn đề Vương Tử Ngọc hỏi làm ngốc, nó suy nghĩ thật lâu mới trả lời: "Em không thích ba ba, nhưng cũng không chán ghét ba ba, nếu ba ba không luôn nói em thì tốt rồi."
"Ồ? Như thế nào không có ai?" Là giọng Tùy đại tỷ, ngày hôm qua chị cùng Lâm Hạ hẹn sẽ đem Nhị Cẩu đưa tới nhờ Lâm Hạ nhìn xem.
"Là Tùy đại tỷ tới." Lâm Hạ đem điện thoại giao cho Vương Tử Ngọc, để hắn liên hệ cho người nhà cậu bé, anh đi ra ngoài nghênh đón Tùy đại tỷ.
"Tùy đại tỷ, Tiểu Béo!" Lâm Hạ theo chân bọn họ chào hỏi.
Cùng Tùy đại tỷ tới còn có con trai của chị, Tiểu Béo.
Tiểu Béo người cũng như tên, là thật sự béo.
Nhóc này năm nay mới mười tuổi, thể trọng lại nhỏ khoảng năm mươi cân.
Toàn thân trên dưới thịt đô đô, tuy rằng nhìn đáng yêu hàm hậu nhưng nhìn nó đi đường đều cảm thấy mệt.
"Cháu chào chú Lâm!" Tiểu Béo thích ăn que cay, trong tay vĩnh viễn có một túi que cay, loại Vệ Long 5 đồng một túi.
Mấy ngày trước Vệ Long nổi danh, cung cấp cho Tiểu Béo một cái cớ để ăn que cay.
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Không phải nói cho con là khi cùng người khác nói chuyện không thể ăn cái gì sao?" Tùy đại tỷ vừa thấy nó ăn que cay liền tức giận, biết rõ que cay không tốt cho sức khoẻ còn ăn không ngừng, không cho ăn liền khóc.
Tùy đại tỷ bọn họ mềm lòng, Tiểu Béo vừa khóc bọn họ liền thuận theo.
"Mẹ, con chỉ ăn một túi!" Tiểu Béo chậm rì rì mà nói, lại lấy một cây que cay ra ăn.
"Đừng cho là mẹ không biết, này đã là túi thứ ba rồi!" Tùy đại tỷ gõ gõ đầu nó, một bộ hận sắt không thành thép.
"Đau đau đau!" Tiểu Béo ôm đầu trốn sang một bên.
"Lâm Hạ, cậu xem con chó này của chị còn có thể cứu chữa được không?" Tùy đại tỷ không quên nàng tới sủng vật cửa hàng là vì Nhị Cẩu mà không phải vì giáo huấn nhi tử.
"......" Nhìn đến Nhị Cẩu béo ú nằm bò trên mặt đất thở dốc, Lâm Hạ không rõ cách lần trước Nhị Cẩu kiểm tra cũng không bao lâu, như thế nào liền béo nhiều như vậy.
"Phải cưỡng chế giảm béo."
"Chị cũng nghĩ vậy, các cậu nơi này làm như thế nào giúp chó giảm béo?" Tùy đại tỷ hỏi.
"Giảm béo mà nói thì phải hai bút cùng vẽ, một phải khống chế ẩm thực hai phải vận động.
Vận động thì có thể chạy bộ cùng bơi lội."
Lâm Hạ vừa nói vừa mang Tùy đại tỷ đi xem máy chạy bộ của sủng vật.
"Ai nha, mọi người đều ở chỗ này à!" Hướng bên trong đi, Tùy đại tỷ thấy được Vương Tử Ngọc cùng